Ta Có Dược A!

Thương Vân thành


3 ngày


Con cháu thế gia đều được giáo dục từ nhỏ, Tề Thiên Hữu hồi bé được dòng chính nuôi lớn tất nhiên cũng được dạy dỗ, trong đó thứ quan trọng nhất là nhận thức người. Ví dụ như các thế gia nổi tiếng của Thương Vân quốc, bất kể lớn bé đều phải thuộc nằm lòng, như vậy khi đi ra ngoài mới không đắc tội người có bối cảnh lớn. Đặc biệt là năm đại thế gia Thương Vân quốc.

Chuyện của Công Nghi Thiên Hành kể ra cũng ồn ào huyên náo, ban đầu Công Nghi gia sinh ra một ma ốm đều bị lén lút cười nhạo, đến khi hắn mang thân bệnh tật đứng vững gót chân, thanh danh vang xa như vậy, xuống chó lên voi y như tiểu thuyết.

Đương nhiên, công tử của tứ đại gia tộc khác vẫn rất có danh vọng, mỗi một thế gia đều có một cường giả trẻ tuổi có sức mạnh áp đảo. Nhưng trong thế giới dùng võ vi tôn này, Công Nghi Thiên Hành không thể luyện võ, vậy mà khi nhắc đến các công tử kinh thành đều là ngũ công tử, chứ không phải tứ công tử. Người trong thiên hạ thích khua môi múa mép, trước thì cười nhạo sau thì biến thành kinh ngạc, dù trong lòng không đồng ý bên ngoài vẫn phải tán thưởng.

Tề Thiên Hữu rất sùng kính Công Nghi Thiên Hành, chẳng khác gì đu idol. Cố Tá tuy không đến mức xem Công Nghi Thiên Hành như thành thần tượng, nhưng đúng là rất bội phục y.

Đây quả là tấm gương vươn lên vượt khó thân tàn chí kiên! Thời gian dài như vậy vẫn không có bỏ cuộc, đúng là không dễ dàng mà.

Cố Tá đối với người như vậy luôn luôn có hảo cảm.

Tuy rằng Công Nghi gia đã tìm tới vô số Luyện dược sư, nhưng trong nhiều năm như vậy vẫn không thể chữa khỏi cho Công Nghi Thiên Hành. Cố Tá lại cảm thấy chính mình chưa chắc đã hết cách, sách đạo cụ của cậu có nhiều phương thuốc và đan phương như vậy, vừa nhìn là biết bất phàm hiếm thấy, còn có rất nhiều cách bồi dưỡng thân thể, chẳng lẽ không có cái nào dùng được?

Đặc biệt là ba loại phương thuốc ở mặt sau sách cổ kia, giới thiệu rất nhiều căn bệnh kì lạ, Cố Tá nhìn đến hoa cả mắt, cậu tin tưởng chỉ cần mình và Công Nghi Thiên Hành gặp mặt, tuyệt đối sẽ có biện pháp.

Nói xui một tí, đã đến nước này rồi thử một chút cũng không sao, cùng lắm thì sau này cậu cố gắng nỗ lực, nếu mấy quyển đạo cụ đầu tiên không có biện pháp, chỉ cần cậu có thể dựa vào tài nguyên của Công Nghi Thiên Hành mà sống sót, thì quyển thứ hai, thứ ba, thể nảo cũng có cách.

Nếu Công Nghi Thiên Hành đồng ý làm kim chủ của cậu, cậu nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Tự an ủi trong lòng mấy lần, kì thực cậu đối với chính mình không nắm chắc, Cố Tá khẽ cắn môi: Hệ thống, ngươi có cách nào khiến cho Công Nghi Thiên Hành không thể làm tổn thương ta không?

Tâm phòng người không thể không có. Lỡ như cậu thật sự chữa không hết cũng đừng giận chó đánh mèo...

Hệ thống thẳng thắn nói: [ Có thể biến hắn thành dược nô của chủ nhân. ]

Cố Tá: .

Dược nô? Vừa nghe liền biết không phải thứ gì tốt rồi.

Nhưng nghĩ đến hệ thống không phải nhân loại, không có cảm xúc, cậu quyết định vẫn nên nghe giải thích “ dược nô” là cái gì đã.

[Sau khi chủ nhân học được { Ấn Dược Nô }, lấy tinh thần lực hiện tại của chủ nhân có thể thu một dược nô. Người trở thành dược nô, sinh mệnh đều do chủ nhân nắm giữ, phải nghe theo mệnh lệnh chủ nhân, nếu trái lệnh chủ nhân có thể trừng phạt. ]

Sau khi nghe xong, sắc mặt Cố Tá thay đổi.

Biết ngay là không phải cái thứ gì tốt mà!

Cậu lắc đầu nói: Không cần phải nói, ta không có khả năng đem Công Nghi Thiên Hành thu làm dược nô.

[ Đây là biện pháp đơn giản nhất. ]

Không biết Cố Tá nghĩ tới gì đó, trên mặt lộ ra một tia hoảng hốt, cậu nói thầm: "Hắn thân mang bệnh tật vẫn có thể gây dựng lên thành tựu tốt như vậy, khẳng định rất có ngạo khí kiên cường bất khuất, trước đừng bàn đến chuyện tinh thần lực của ta có đủ để thu hắn làm dược nô hay không? Cho dù tinh thần lực của đối phương không ảnh hưởng đến quá trình, ta thành công biến hắn thành dược nô, Công Nghi Thiên Hành nhất định không nghe lời ta... Có khi còn tình nguyện tìm chết.”

[ Nếu không làm dược nô có thể làm Hộ Đạo Nhân. ]

Cố Tá sửng sốt.

Lại là một khái niệm mới, Hộ Đạo Nhân là cái quỷ gì vậy?

Tốt nhất là đừng giống với dược nô.

[Hộ đạo nhân là người bảo vệ. Chủ nhân là Luyện Dược Sư, Hộ đạo nhân sẽ luôn bên cạnh chủ nhân, chịu ân huệ của chủ nhân, bảo vệ an nguy cho chủ nhân, trong đó có rất nhiều quy tắc, do song phương tự nghĩ... ]

Cố Tá nghe đến to cả đầu: Nói ngắn gọn, nói ngắn gọn!

Hệ thống lời ít ý nhiều: [Chính là làm bảo vệ có hợp đồng.]

Cố Tạ nháy mắt liền hiểu: Ta giúp hắn chữa bệnh, hắn bảo hộ ta an toàn, chúng ta là quan hệ giao dịch đúng không?

[ Không thể làm hại lẫn nhau. ]

Cố Tá hài lòng, xem xong phương pháp xác định Hộ đạo nhân lại càng vừa lòng - giống như cậu nghĩ, đây là khế ước bình đẳng!

Tuy rằng Công Nghi Thiên Hành không thể luyện võ, nhưng khẳng định hắn có người bảo vệ. Chỉ cần cậu đi theo Công Nghi Thiên Hành, những người đó tiện tay cũng sẽ bảo vệ cậu một chút, vậy cũng đủ rồi.

Cậu chỉ là muốn tìm một nơi để an ổn luyện dược, cuối cùng trở về tìm ba  mà thôi.

Khoan đã.

Cố Tá đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Sắc mặt cậu có chút khó coi hỏi: Hệ thống, ngươi nói ta sau này có thể trở về, nhưng đạt đến trình độ nào mới đươc? Chờ đến lúc ta có đủ sức mạnh có thể trở về đã qua bao nhiêu năm rồi? Ở thế giới không khoa học này, nếu quá mấy trăm năm mới có thể thỏa mãn điều kiện, sau khi trở về ba và cha ta đã qua đời vậy ta về vô ích à!

[ Hư Không đan, có thể xuyên qua thời không, thời gian tự chọn. ]

Cố Tá trừng lớn mắt: Ý ngươi là, bất kể ta tu luyện bao lâu, thời gian trở về đều không bị ảnh hưởng? 

[ Đúng vậy, chủ nhân. ]

Cố Tá nhẹ nhàng thở ra: Đan phương Hư Không đan kia ở đâu.

[ Lúc chủ nhân đề cao cấp bậc, hệ thống dần dần sẽ mở khóa, đan phương sẽ là phần thưởng để trao xuống. ]

Nghe đến đây, trên mặt Cố Tá đây cuối cùng cũng tươi cười thoải mái từ khi xuyên đến.

Như vậy là tốt rồi, cậu có thể an tâm.

Chờ cậu có kim chủ, thời gian còn lại sẽ tu luyện thật tốt.

Nhưng vừa mới thở phào thì một giây sau đó Cố Tá lần thứ hai suy sụp.

Không đúng, còn có một vấn đề rất nghiêm trọng khác!

Bây giờ cậu dùng cách gì tiếp cận Công Nghi Thiên Hành và cùng hắn lập ra khế ước đây?

Trên đường tới kinh thành, hơn năm mươi chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa đang đi về phía trước, bảo tiêu hộ tống đoàn xe cưỡi Hành Cước Mã đi hai bên trái phải.

Tiêu sư cầm đầu khoảng năm mươi tuổi, là luyện huyết tam trọng võ giả, tuy rằng kém một chút so với mấy đệ tử thế gia từ bé đã được bồi dưỡng, nhưng bàn về kinh nghiệm chiến đấu vào sinh ra tử, hắn mạnh hơn rất nhiều.

Đoàn xe quy mô lớn như vậy, kéo xe là Thổ tích - hoang thú cấp ba chuyên chở hàng hóa, ít nhất cũng là phi vụ làm ăn của thế gia mới có thanh thế to như vậy.

Đồng thời cũng bởi vì có trận thế như vậy nên một số xe vận tải của tiểu thương đi theo phía sau đoàn xe khổng lồ. Bọn họ chỉ cần nộp một ít tiền cho quản sự áp hàng, liền có thể hưởng chút lợi. Dù phải bỏ ra một ít tài vật, nhưng so với việc tự mình vận tải mà nói, thật sự an toàn hơn rất nhiều.

Ở phía sau cùng đoàn xe, trên mấy chiếc xe đẩy, có một số hán tử du ngoạn bốn phương, khách lữ hành, đi theo đoàn vận tải của tiểu thương gia cùng nhau lên đường.

Bởi vì đảm bảo an toàn, cho nên hơn phân nửa đều dùng thân phận giả, cùng nhau trả phí dụng, cũng coi như là một loại quy tắc ngầm.

Trên một chiếc xe đẩy, có một thiếu niên mười mấy tuổi mang khuôn mặt xám xịt, hai tay nhét trong ống tay áo ngồi nghe một đại hán răng vàng giảng cổ luận kim, thần thái mười phần nghiêm túc, trong mắt đều là sùng bái.

Đại hán răng vàng càng nói càng cao hứng, nước miếng văng tứ tung, thần thái cực kì phấn chấn.

Hiện tại hắn đang nói đến tin tức hấp dẫn nhất ở Thương Vân Thành, tỷ như công tử Tư Mã gia ước đấu với cường đại Võ Giả thành danh, dù thấp hơn đối phương mười tuổi vẫn có thể trong vòng hai mươi chiêu đem đối thủ đánh bại, danh tiếng vang xa. Lại tỷ như công tử Đoan Mộc gia đi đến nơi sâu nhất trong Khốc Quỷ Lĩnh, tìm được một gốc cây trân quý có thể lưu giữ thanh xuân dâng cho mẫu thân làm quà mừng thọ. 

Tỷ như công tử Hoàng Phủ gia, chém đầu mười tám tên đạo tặc Hoành Sơn. Tỷ như công tử Hách Liên gia, giết chết một con hoang phú cao hơn hắn một bậc cảnh giới.

Cuối cùng là công tử Công Nghi gia, dạo gần đây thân thể hắn hình như yếu đi, bản thân đến biệt viện dưỡng bệnh, rất nhiều quyền lực trong tay đều giao cho đệ đệ ruột xử lí.

Sự tích Ngũ đại công tử kinh thành, người bình thường nghe hoài không chán, mà người truyền lại tin tức chính là nói hoài không hết.

Đại hán răng vàng này, chính là người nói mãi không hết, đặc biệt hôm nay gặp một tiểu huynh đệ hợp ý, không chỉ không ngại hắn vẻ ngoài xấu xí mà còn có thể đối đáp với hắn vài câu, khiến hắn như gặp được tri kỷ.

Đại hán răng vàng không phát hiện ra tiểu huynh đệ khi nghe sự tích của Công Nghi Thiên Hành đôi mắt liền phát sáng, càng không phát hiện đôi tay tiểu huynh để giấu trong tay áo luôn tạo mấy cái thủ thế kì quái, luyện tới luyện lui vẫn chưa từng dừng lại

Dần dà đã đi xong một đoạn lộ trình.

Đại hán răng vàng nói đến thỏa mãn tâm tình, tới khi vào thành cùng thiếu niên tách ra vẫn còn lưu luyến không rời. Mà thiếu niên cảm kích luôn nói lời cảm tạ, vừa vào thành đã biến đi đâu mất.

Thiếu niên này không thể nghi ngờ chính là Cố Tá thật vất trà trộn vào thương hội theo tới đây, trên đường từ miệng đại hán răng vàng moi được không ít tin tức hữu dụng.

Cuối cùng cũng giúp cậu hiểu thêm về Thương Vân thành và Công Nghi Thiên Hành.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play