Ta Có Dược A!

Rời khỏi Tề gia


4 ngày


Thúy Nga không ở lại tiểu viện này lâu, ả trong sáng ngoài tối ẩn ý rằng “ Mặc kệ ngươi tàn phế, Tề gia vẫn quan tâm ngươi, ngươi phải ăn ngon ngủ tốt không được ghi thù tiểu thiếu gia, ngài ấy không cố ý hại ngươi.”, sau đó liền quay người đi mất.

Miệng thì nói là vì thanh danh của Tề gia, ngữ khí mặc dù uyển chuyển nhưng vẫn lộ ra vẻ bề trên ngó xuống của ả.

Cố Tá thấy cảm phục lòng dạ rộng lượng của Tề Thiên Hữu, nếu cậu gặp phải tình huống này chắc đã bị ả tôi tớ kia chọc tức chết.

Tề gia làm tới nước này cũng quá đáng giận đi! Nói thực ra đúng là họ dùng không ít tài nguyên bồi dưỡng Tề Thiên Hữu, nhưng khi Tề Thiên Hữu có thể luyện chế dược thủy đã kiếm cho Tề gia không ít tiền, thậm chí bởi vì tính cách thánh phụ của mình mà thanh danh Tề gia ở Vân Dương Thành khá tốt, thời điểm tranh đoạt địa vị trong thành chiếm được không ít lợi, kết quả hiện tại lại....

Cố Tá lại xoa xoa mặt.

Cậu đồng cảm với kí ức của Tề Thiên Hữu, cảm thấy bản thân cũng bị đối xử như vậy, phiền toái rồi đây.

Lúc sau Cố Tá đến cạnh bàn, liếc đống đồ ăn trên khay.

Hai món chay, hai món mặn và một canh, thoạt nhìn không tệ, nhưng so với con vợ cả Tề gia mỗi bữa có ba chay bốn mặn một canh và hai loại điểm tâm thì kém quá xa.

Thôi, bây giờ cậu đang rất đói, lót dạ trước đã.

Nhưng khi Cố Tá vừa gắp một miếng đồ ăn lên trong lòng bỗng cảm thấy báo động --- giác quan thứ sáu mách bảo làm cậu sợ tới suýt thì vất đôi đũa.

Đồ ăn vậy mà lại có độc?

Sắc mặt Cố Tá biến đổi, cũng không rảnh lo ăn, ngón tay chạm vào năm đĩa đồ ăn. Lúc sau cậu lau tay, biểu tình càng trở nên khó nhìn.

Tề gia có ý khỉ gì đây? Tề Thiên Hữu đã thảm đến nông nỗi này rồi vẫn không muốn buông tha hắn, chẳng lẽ lại do Tề Phong sai bảo?

Vẫn là cậu may mắn.

Trước đã nói qua cậu từ nhỏ nhạy cảm với dược liệu, ngoại trừ có thể phân biệt rõ các loại dược liệu tốt xấu, quan trọng nhất chính là năng lực thiên phú dị bẩm, mỗi lần cậu ngửi mùi hương của dược liền biết dược đó độc tính mạnh yếu ra sao.

Ban đầu vì khả năng đặc biệt này cậu cùng ba đã tránh được một ít ám hại, hiện giờ cũng không biết trong đồ ăn hạ độc gì, người thường không nhận ra, nhưng cậu có thể ngửi được, mùi đống đồ ăn bị bỏ độc này có một mùi tanh ngọt nhàn nhạt.

Nói cách khác chính là độc dược mãn tính!

Cố Tá cảm thấy bực bội.

Cậu vốn định thay thế Tề Thiên Hữu nhẫn nhục sống tại Tề gia một thời gian. Tính nhờ vào một ít nô bộc mà Tề Thiên Hữu kết thiện duyên tìm kiếm một chút dược liệu bình thường cho tới khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao.

Nhưng hiện tại xem ra nếu cậu muốn ở Tề gia thì đừng nói tìm dược liệu, giữ được tính mạng hay không mới là vấn đề lớn.

Đi qua đi lại vài vòng, Cố Tá mặc kệ cái bụng đói, bây giờ quan trọng nhất vẫn là tìm cơ hội rời khỏi Tề gia.

Nhưng cậu rời khỏi Tề gia, thân phận Tề Thiên Hưu đối với cậu có ích lợi gì? Một khi cậu luyện dược chẳng phải ai cũng biết dược châu cậu hoàn toàn không bị hư tổn sao?

[ Chủ nhân cần phải có một thân phận. Thiên Võ đại lục từng xuất hiện thiên tài Luyện Dược Sư có hai dược châu.]

Cố Tá sửng sốt: Tốt, nhưng mà rời khỏi Tề gia ta kiếm đâu ra dược liệu? Ta không xu dính túi, tài sản tích lũy của Tề Thiên Hữu cũng không có nhiều, khả năng không mua nổi dược liệu.

[ Việc chủ nhân cần phải làm bây giờ là đi tìm một kim chủ.]

Cố Tá: “…. Gì?”

Hệ thống sửa miệng rất nhanh: [ Người đầu tư.]

Cố Tá trầm mặc.

Hình như còn mỗi biện pháp này… Nhưng cậu làm gì có giá trị để người ta đầu tư đâu? Hơn nữa người đầu tư này phải tín nhiệm cậu, đặc biệt là không sợ Tề gia trả thù mới được.

Còn có, làm sao để chạy khỏi Tề gia cũng là vấn đề cấp bách.

Ban đêm, tại chân tường của một tòa nhà lớn phía thành Nam, một thân ảnh thấp bé gầy yếu không một tiếng động chui ra. Đầu cậu liếc trái liếc phải, phát hiện xung quanh không có ai liền bò nhanh ra ngoài, đi theo chân tường được một đoạn sau đó chạy một mạch hòa vào bóng đêm mênh mang.

Sau khi quyết tâm rời khỏi Tề gia, Cố Tá đem đống đồ ăn kia tùy tiện gắp mấy miếng ném vào ngăn đựng đồ, sau đó nhanh chóng quyết định khi hai canh giờ nữa Thúy Nga tới lấy khay đồ ăn, nấp ở sau cửa đập mạnh vào ót ả.

Cậu dựa theo kí ức Tề Thiên Hữu biết được Thúy Nga còn chưa bắt đầu luyện huyết, chỉ tập võ từ lâu. Lần này chỉ có thể đem ả đánh ngất, chưa đến mức chết người.

Cảm thấy tính mạng nguy hiểm Cố Tá không hề có tí thương hoa tiếc ngọc. Suy xét đến bản thân không có tập võ, thời điểm cậu ra tay phải nói là dùng toàn lực, một phát đập ngất người. Sau đó cũng không rảnh nghĩ nam nữ khác biệt trực tiếp lột váy ngoài của Thúy Nga khoác lên người. Lại đem ả nhét lên giường ngụy tạo mới vội vàng bưng khay đồ ăn cúi đầu đi ra ngoài.

Tất nhiên để đảm bảo thân phận không bị vạch trần, trước khi đi Cố Tá còn để lại một tờ giấy viết “Đồ ăn có độc, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Rời khỏi tiểu viện Cố Tá cũng gặp một ít người, nhưng vì sắc trời nhá nhem nên chẳng ai cẩn thận nhìn. Cậu trốn đến một góc, lại đánh ngất hạ nhân thô sử* lột quần áo hắn, chạy đến cạnh tường sờ soạng tìm lỗ chó trong kí ức.

*Người hầu làm việc nặng.

Đây cũng vừa khéo, hồi nhỏ Tề Thiên Hữu bị Tề Phong bắt nạt, suýt nữa phải chui lỗ chó. Hiện tại Tề Thiên Hữu bị hại chết, cậu chỉ là hàng giả, may mắn mà nhớ tới chỗ này có thể có cơ hội chạy trốn.

Vì thế sau khi chui ra từ lỗ chó, Cố Tá cũng không dam dừng lại, càng không dám lưu chút tin tức gì tại Vân Dương thành. Cậu vò rối tung đầu tóc, lại lăn mấy vòng trên đất đến khi mặt đầy bùn, mới giả làm người ăn xin chạy tới tòa thành khác suốt đêm.

Ước chừng qua ba ngày, Cố Tá mới thấy một tòa thành khác. Cậu mặc kệ vết máu loang lổ trên chân, bỏ ra một nửa tài sản tích lũy của Tề Thiên Hữu hối lộ thủ vệ thành, mới thuận lợi vào thành.

Đến đây Cố Tá mới miễn cưỡng thở một hơi,

Tòa thành trì này gọi là Vĩnh Thanh thành, so với Vân Dương thành thì lớn hơn nhiều. Mà các thế lực thế gia ở đây không có bất kì quan hệ thông gia gì với Vân Dương thành. Ngược lại bởi vì trước đây từng tranh đoạt tài nguyên mà có chút khúc mắc. Nếu Tề gia tới nơi này mà diễu võ dương oai tìm cậu khẳng định là không có khả năng.

Cố Tá nghĩ cậu hiện tại không có giá trị lợi dụng, với tính cách của Tề gia sẽ không bỏ ra quá mức để “Nhổ cỏ tận gốc” đâu, tạm thời cậu vẫn an toàn.

Sau đó cậu tìm một khách điếm, mua một bộ trang phục khác, sửa soạn rồi xuống dưới.

Mặc dù chưa thể loại bỏ uy hiếp từ Tề gia nhưng hiện tại Cố Tá cần suy xét chuyện khác.

Cậu nghĩ làm thế nào để gặp gỡ vị kim chủ ngàn định vạn tuyển kia của mình. Chuyện này không thể chậm trễ, bằng không chỉ lãng phí thời gian treen đường, không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ.

Không sai, Cố Tá kết hợp kí ức của Tề Thiên Hữu, trải qua một khoảng thời gian suy nghĩ kĩ càng, lựa chọn được người đầu tư --- vị kim chủ kia gọi là Công Nghi Thiên Hành, là con cháu thế gia.

Cố Tá nghĩ cậu muốn luyện dược khẳng định sẽ tiêu hao rất nhiều dược liệu, mấy quyển sách đạo cụ hệ thống cho cậu đều là thứ hiếm thấy. Ít nhất ba loại thủ quyết kia có thể đem thủ pháp của Tề Thiên Hữu học được nốc ao. Thủ quyết càng tốt yêu cầu tài nguyên càng nhiều, đây là chuyện thường tình.

Mà hoài ngọc có tội, thứ tốt như vậy nằm trong tay kẻ không có bối cảnh như cậu nếu lộ ra chỉ có con đường chết. Cho nên kim chủ của câu không chỉ phải có tiền còn phải có quyền.

Ở Thiên Võ đại lục, người như vậy ngoại trừ hoàng thất ra chính là đại thế gia có lịch sử võ đạo lâu đời. So sánh hai loại, người hoàng thất cậu không dám hợp tác, cũng chỉ có thể từ đại thế gia lựa chọn.

Hỏng cái là đại thế gia nuôi không ít Luyện Dược Sư, chỉ dựa vào lời nói một bên của Cố Tá liền cung cấp mạnh mẽ tài nguyên cho cậu sao? Cậu chỉ là cỏ cây ven đường, cho dù có ý muốn đầu tư, sau này cũng phải bóc lột sạch giá trị, rồi bị vứt qua một bên làm cu li hoàn toàn mất đi tự do. Đến lúc đó không thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, chỉ còn con đường chết.

Hệ thống cho cậu đồ vật để an cư lập nghiệp là tốt, nhưng sự tồn tại của hệ thống là đại bí mật.

Cái đại bí mật này, bản thân cậu không thể che giấu được, thậm chí cậu còn không thể che giấu kim chủ của mình.

Thế nên lựa chọn kim chủ là việc vô cùng trọng đại.

Cố Tá cảm thấy thay vì dựa vào một thế gia, không bằng chỉ dựa vào một người có quyền lực, hơn nữa người này phải có nhân phẩm và sự quyết đoán, quan trọng nhất chính là, cậu và người này hai bên đều có lợi, tận lực giảm bớt khả năng phản bội lẫn nhau.

Công Nghi Thiên Hành là người mà Cố Tá tỉ mỉ lựa chọn.

Đầu tiên Công Nghi Thiên Hành là người Công Nghi gia - một trong năm đại thế gia Thương Vân thành, cũng là kinh thành (thủ đô) của Thương Vân quốc.

Năm đại thế gia này khác với Tề gia kia. Đó là năm đại thế gia của Thương Vân quốc, sản nghiệp trải rộng khắp đất nước, mỗi gia tộc đều có vô vàn Võ Giả. Thế lực vô cùng cường đại chỉ thua mỗi hoàng tộc, thậm chí hoàng thất cũng muốn xưng huynh gọi đệ cùng con cháu thế gia.

Tề gia trong mắt năm đại thế gia chỉ là con kiến tùy thời có thể dẫm chết.

Công Nghi Thiên Hành là đích trưởng tôn của Công Nghi gia, hắn thống minh tuyệt đỉnh, tài trí kinh người, mới có mười mấy tuổi đã nắm giữ hơn nửa sản nghiệp gia tộc. Chỉ dùng mấy năm nỗ lực đem sinh ý gia tộc phát triển không ngừng, áp đảo tứ đại thế gia còn lại.

Nghe nói hắn không chỉ có bản lĩnh hơn người mà còn có mĩ mạo vô song, tính tình khiêm tốn, một lời nói tựa ngàn vàng, từ cốt cách phẩm hạnh đều không có chỗ nào không tốt.

Nhiều người khen ngợi hắn, nói nếu không phải vì nguyên nhân đó thì Công Nghi gia trong tay Công Nghi Thiên Hành có thể phát triển thịnh vượng đem tứ đại thế gia trấn áp mấy trăm năm.

Mà nguyên nhân đó chính là nhược điểm duy nhất của Công Nghi Thiên Hành.

Hắn không thể tập võ.

Bởi vò hắn là một kẻ ốm yếu, cho nên không thể tập võ.

------------

Tác giả khen anh công lên tận trời luôn,  lúc edit mình cứ nghĩ liệu có người như vậy trên đời à? 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play