Ta Có Dược A!

Uy hiếp kim chủ


2 ngày


Sơ hở duy nhất có thể lợi dụng là...

Cố Tạ ngẩng đầu, nhìn bức tường cao ước chừng mười mấy mét, yên lặng thu hồi tầm mắt.

Biệt viện Công Nghi gia, nay là biệt viện của Công Nghi Thiên Hành, bên kia bức tường là kim chủ cậu luôn tâm niệm 

Đáng tiếc, bức tường này giống như cái rãnh trời, cậu căn bản trèo không nổi.

Đầu năm nay muốn gặp kim chủ cũng thật khó quá đi!

Sau một hồi bò ở bên cạnh cây, Cố Tá bất đắc dĩ mà lùi lùi lùi, lùi về tận trong cùng núi hoang.

Hết cách rồi, trên người cậu vốn không đủ tiền, tùy tiện mua chút màn thầu, lần theo những tin tức đi đến chỗ hoang vắng này.

Tuy rằng không biết vì sao Công Nghi Thiên Hành lại ở biệt viện hoang vắng như vậy, còn không phong tỏa núi hoang, nhưng lại rất thuận tiện cho cậu lui tới.

Tỷ như, hắn có thể tìm một sơn động tạm thời ở lại.

Đương nhiên Công Nghi Thiên Hành làm sao lại không có chú ý, số lượng hộ vệ trong biệt việt cũng không ít, lấy thân thể yếu đuối của Cố Tá hiện tại, đừng nói là trà trộn đi vào, ngay cả tùy tiện cầu kiến cùng tự tiến cử chỉ sợ sẽ bị coi là người xấu mà bắt lại.

Cậu cũng không hy vọng xa vời mấy hộ vệ thế gia kia biết cái gì gọi là nhân quyền.

Cho nên, Cố Tá lượn lờ ở gần đây hai ngày, cũng không tìm ra bất kì cơ hội nào.

Như lần trước, cậu theo thói quen đi xung quanh tìm xem có lỗ chó hay gì không, nhưng cũng không có thu hoạch gì.

Cố Tá không nén nổi bực tức: Ngươi chỉ biết tuyên bố nhiệm vụ, nhưng tại sao lại không có phần thưởng? Ngươi mà cho ta ẩn hình đan, xuyên tường đan, ta cần phải khổ tâm lao lực thế này sao?

Hệ thống như cũ trả lời dứt khoát.

[ Hệ thống chỉ cung cấp kỹ thuật học tập, thuộc hình thức đưa quá trước trả tiền sau, sách đạo cụ đưa cho chủ nhân cũng như thế, tránh cho chủ nhân có tâm lí ngồi mát ăn bát vàng, không để chủ nhân đi trên con đường sai lầm. ]

Cố Tá: "..."

Cậu mới nói một câu, hệ thống đã nói trăm câu phản bác lạisao không nói thẳng ra là mình không có hàng tích trữ đi?

Được lắm, coi như nó có lí.

Trở về sơn động, Cố Tá khoanh chân ngồi xuống, biểu tình có chút ảm đạm.

Thời gian một tháng đã mất mười ngày rồi. Cậu hiện tại ngoài trừ cố gắng học tập thủ quyết, tranh thủ đem ba loại thủ quyết học thuần thục, còn lại cái gì cũng chẳng làm được.

Sống hơn mười lăm năm, từ trước tới nay Cố Tá chưa bao giờ chịu khổ cực như vậy, nhưng nghĩ đến mục tiêu của mình, cậu liền cắn môi nhịn. Cậu vốn dĩ không hiểu những tâm pháp kia, cũng may là gần đây không biết tại sao lại đột nhiên hiểu ra, thuận lợi dẫn dắt linh khí nhập thể, tuy rằng cảm giác không quá mãnh liệt, nhưng học tập thủ quyết lại càng thêm thuận lợi.

Bất tri bất giác, ba loại thủ quyết kia từ khó khăn đến chậm rãi thuần thục, ít nhất ũng cho hắn chút hi vọng.

Sau khi ngồi nửa canh giờ, Cố Tạ chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí — đây là trong lúc cậu tu luyện thân thể lọc ra tạp chất. Cậu giờ đã biết chỗ lợi hại của ‹Dược Thiên tâm pháp ›, chỉ dựa vào mấy ngày nhập môn ngắn ngủi đã cảm giác được thân thể mình có chút nhẹ nhàng. Cơ thể hình như dần trở nên sạch sẽ, thực là huyền diệu. Đặc biệt chính là, thời điểm cậu niệm thủ quyết trong đầu thì tâm pháp sẽ tự động vận chuyển, có thể nói một công đôi việc, tiết kiệm được không ít thời gian.

Sau đó, Cố Tá lại tiếp tục luyện tập thủ quyết.

Mười ngón tay Cố Tá tung bay, biểu tình nghiêm túc. Động tác của cậu như nước chảy mây trôi thuận lợi vô cùng. Nếu hiện tại có một ít dược liệu nói không chừng còn làm người khác thấy kinh ngạc tột độ.

Sắc trời tối dần.

Sau khi luyện qua một lúc, Cố Tá cảm thấy có chút sai sai, như thế nào lại có tiếng ầm ĩ?

Cậu ngẩng đầu nhìn phát hiện ra bên ngoài biệt viện của Công Nghi Thiên Hành có một ít bóng người, ở ngoài sân bay lượn.

Có người tới ám sát Công Nghi Thiên Hành! Bị hộ vệ ngăn cản!

Cố Tá nhảy dựng lên.

Đây là thời cơ tốt để đục nước béo cò nha!

Tận dụng cơ hội, cậu chạy nhanh như bay về hướng biệt viện.

Lúc tới gần, Cố Tá thả chậm tốc độ, vội vàng nấp sau thân cây, quan sát tình hình phía trước.

Gần sân biệt viện, có một số Võ Giả phi thân bay lên ẩu đả với nhau, đánh rất kịch liệt, hơn nữa hình như không thể phân thân...

Lúc này, cậu chỉ cần cẩn thận một chút.

Cố Tá vòng ra ngoài, dựa vào bóng đêm tránh đi sự chú ý của hai bên, đến cạnh chân tường nhanh chóng ẩn mình.

Cậu túm lấy một sợi dây thừng có treo cục đá, chỉ cần dùng sức ném là có thể cuốn lấy một thân cây cao ở sau sân, cậu liền có thể mượn cơ hội xông vào biệt viện.

Nhưng khi Cố Tá đi đến dưới tàng cây, chợt phát hiện phía dưới có một đống đồ lung tung. Cậu nhẹ nhàng kéo đồ ra liền thấy – thật là không uổng công.

Cậu đã thắc mặc mãi sao không tìm thấy lỗ chó, thì ra là bị ngăn lại dưới tàng cây. Như vậy thì không cần ném dây thừng vừa mạo hiểm lại dễ bị phát hiện nữa.

Cố Tá hất đống cỏ tranh ra, nhanh chân chui vào.

Tâm tình cậu rất kích động, mấy ngày rồi, mất mấy ngày liền! Cậu cuối cùng cũng thành công tiến vào biệt viện.

Tiếp theo cậu nên đi tìm Công Nghi Thiên Hành...

Cố Tá một bên cẩn thận trốn tránh, một bên lén lút đi tìm.

Trong biệt viện vẫn ầm ĩ,thích khách hành tung quỷ dị, cậu dựng lỗ tai nghe được động tĩnh hộ vệ truy lùng, biết được Công Nghi Thiên Hành đang ở nội viện an tĩnh ngắm trăng, dù cho bên ngoài hỗn loạn, bọn họ cũng không để thích khách tiến vào quấy rầy y thanh tĩnh... Hơn nữa nghe nói Công Nghi Thiên Hành không thích tiếp xúc với người, nói cách khác, hiện tại trong viện cũng chỉ có một mình y?

Thật là một cơ hội tốt, cũng là cơ hội duy nhất!

Cố Tá nghĩ vậy lại càng thêm cẩn thận, chạy trốn lại càng nhanh.

Một đường thuận lợi tiến vào, tất cả hộ vệ đều chiến đấu ở bên ngoài, căn bản không có ai dám đi quấy rầy Công Nghi Thiên Hành, vừa lúc để cậu tìm được sơ hở.

Thời gian giống như trôi qua rất chậm lại giống như rất nhanh, khi cậu tiến vào nội viện liền thấy dưới ánh trăng có một người đưa lưng về phía mình, tim bắt đầu dồn dập nhảy lên...

Bình tĩnh, bình tĩnh...

Cố Tá rút chủy thủ từ trong giày, chậm rãi tiến tới.

Sau đó cậu đột nhiên nhảy lên, dùng hết sức bình sinh vọt tới sau lưng người nọ, một bàn tay giữ chặt bờ vai y, tay còn kề chủy thủ vào cổ y.

Đến lúc này Cố Tá mới phát hiện từ nãy đến giờ cậu đều nín thở.

Âm thanh cậu có chút run run: "Công Nghi công tử, ngài đừng cử động! Ta... Ta sẽ không làm hại ngài, chỉ là muốn cùng ngài làm giao dịch. "

Lúc sau, một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “ Ồ?" Giọng nói vững vàng: "Ngươi muốn làm giao dịch gì?"

Âm thanh quá mức hấp dẫn làm Cố Tá không khỏi ngẩn người, nhưng rất mau cậu phản ứng lại, nhanh chóng nói: " Ta chữa bệnh cho ngài, ngài cung cấp cho ta dược liệu.”

Cậu nói xong câu này cảm thấy mình có chút cứng rắn, lại bổ sung thêm: " Được không? Thế nào?"

Người phía trước không nhanh không chậm mở miệng: "Như vậy, ngươi đây là tự tiến cử."

Cố Tá: "...Ngài nói như vậy cũng được. "

Âm thanh người nọ có chút nghi hoặc: " Đã là tự tiến cử, vì sao lại dùng cách này?"

Cố Tá nghẹn lời.

Lúc sau mới buồn bực nói: " Tuổi ta quá nhỏ... "

Hầy, tuổi cũng là một vấn đề lớn, thiếu niên mười mấy tuổi có bản lĩnh gì để người khác tin tưởng? Huống hồ cậu thật sự vừa mới học, lại còn có bí mật lớn.

Chỉ có thể nghĩ ra ám chiêu này.

Im lặng một lát, tim Cố Tá đập càng lúc càng nhanh.

Rốt cuộc có được không? Có được hay không? Nói cái gì đi chứ! Đàn ông gì mà cứ lằng nhà lằng nhằng như mẹ già thế!

Rốt cuộc người nọ cũng nói chuyện, ngữ điệu chậm rãi: "Nếu ta không đáp ứng, ngươi liền muốn giết ta?"

Cố Tá không nghĩ ngợi liền đáp: "Sao có thể!"

Mua bán không thành còn nhân nghĩa, chiếm tiện nghi không được liền hại tính mạng người khác, cậu không làm được. Hơn nữa nếu cậu dám làm như vậy, muốn chạy cũng chạy không nổi, bị đánh hội đồng đến chết là cái chắc.

"Nên?"

Cố Tá hít sâu một hơi: "Ta đây cũng chỉ có thể mời Công Nghi công tử đi cùng ta một chuyến, chờ ta an toàn, sẽ thả ngài trở lại. "

Nghe thế, người nọ liền cười.

Y cười đến rất vui vẻ, thân thể có chút run nhẹ, sau đó liền nhẹ giọng mà ho khan

Vừa cười, y vừa đứt quãng nói: "Ta đây liền đáp ứng ngươi." Y thở gấp mấy hơi lại nói: "Liền làm giao dịch này."

Cố Tá cũng thở gấp một hơi.

Đậu xanh ra má! Thật sự đồng ý rồi! Thật quá tốt a! Thiếu gia này đúng là nhân tài, quá rộng lượng rồi!

Người nọ cười đủ rồi, bình bĩnh lại chậm rãi nói: "Nếu ta đã đáp ứng, ngươi còn không bỏ hung khí xuống? Chúng ta giao dịch cũng nên nhìn mặt đối phương mà nói chuyện."

Cố Tá biết người này có tiếng nói nặng tựa ngàn vàng, ấn tượng của cậu đối với Công Nghi Thiên Hành cũng không tệ, nhưng bí mật của cậu rất quan trọng, nên cậu kiên định nói: “ Lâp cái khế ước trước đã. "

Người phía trước dừng một chút nói: "Ngươi không tin ta? "

Cố Tá chắc chắn: "Về sau ta sẽ tin tưởng ngài hơn!" Cậu biết Công Nghi Thiên Hành nghi ngờ mình, liền giải thích: "Ngài yên tâm, chỉ là bảo đảm thêm thôi. Chúng ta tuyệt đối là đôi bên cùng có lợi, khế ước chỉ là đảm bảo không thương tổn lẫn nhau, hơn nữa kí kết cũng rất đơn giản."

Sau khi nói xong, cũng không đợi Công Nghi Thiên Hành có phản ứng, cậu nâng tay trái lên phía trước, ở trước mặt Công Nghi Thiên Hành làm động tác phức tạp. Rất nhanh, liền có một dòng khí nhè nhẹ theo động tác mà tụ tập, mang đến một sức mạnh thần bí mờ ảo.

Tránh cho Công Nghi Thiên Hành đổi ý, Cố Tá ngoài miệng cũng không rãnh rỗi: "Thượng thiên làm chứng, Công Nghi Thiên Hành trở thành Hộ đạo nhân của Cố Tá ta, không xâm hại lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau... "

Nhanh chóng nói xong lời thề, trong lòng cậu có chút thẹn: "Nếu ngài đồng ý thì trích ra một giọt mát để vào trong lòng bàn tay ta."

Người phía trước giật giật, thong thả vươn tay sờ đến chủy thủ bên cổ, cắt một chút.

Máu tươi chảy xuống hòa vào trong lòng bàn tay Cố Tá, Cố Tá cũng đem ngón tay mình cắt, đem một giọt máu nhỏ xuống, nhanh chóng dung hợp vào.

Khế thành!

Cố Tá lập tức thu hồi chủy thủ, bước nhanh vòng ra trước mặt người nọ, cao hứng nói: "Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi ........ "

Chờ đến khi thấy rõ diện mạo Công Nghi Thiên Hành, cậu liền ngơ ngẩn cả người.

Đôi mi dài cong vút, mắt sáng như sao, mũi cao dọc dừa… phía dưới là đôi môi mỏng hơi mím.*

*Đoạn này mình chém đấy, gốc của nó lạ lắm không dịch được

Tuy luôn ốm đau bệnh tật nhưng da hắn trắng sáng, giống như châu ngọc, ở dưới ánh trăng cả người tựa như phát sáng.

Nói đơn giản chính là, vị kim chủ mới nhậm chức này, y đẹp trai đến mức không có khoa học.

Nếu nói một cách văn mỹ, chính là tuấn mỹ phảng phất như thần tiên, nếu nói một cách thông thường, chính là kẻ thù chung của nam nhân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play