Chúng tôi tranh luận rất lâu, cuối cùng vẫn trở lại điểm ban đầu, trở lại hiện trường.

Cây cầu chặn nữ thi thể lại là con đường chính nối liền một số thành phố cấp tỉnh xung quanh, nó không hoàn toàn đồng nhất với nơi mà dòng sông chảy qua.

Một ý kiến đang dần chiếm ưu thế: Có phải chiếc vali màu đen kia được ném xuống từ trên cầu hay không?

Nếu vứt xác ở quốc lộ thì thường sẽ có ô tô tham gia. Theo mạch suy nghĩ này, nơi tìm thấy thi thể có thể cách xa hiện trường vụ án đầu tiên. Nếu đúng như vậy, chúng tôi sẽ phải mở rộng phạm vi điều tra, mức độ khó khăn là điều có thể tưởng tượng được.

Đôi khi, giăng lưới khắp trời cũng là một phần của quá trình phá án, nhằm giành lấy một tia hy vọng cho những vụ án đang rơi vào tình cảnh khó khăn này.

Nhưng tôi không thấy vậy.

“Cậu có suy nghĩ gì về hiện trường đầu tiên?” Một ngày nọ, đội trưởng bỗng nhiên gọi tôi đến văn phòng.

“Tôi vẫn cho rằng hung thủ đã vứt xác ở nơi gần bờ sông”

Phán đoán của tôi dựa trên chiếc vali và quần áo của cô gái, trông có vẻ được làm bằng chất liệu bình thường, không phải nhãn hiệu gì đắt tiền. Tôi đã kiểm tra hai món đồ này không dưới 6 lần trước và sau, nên hiểu chúng rất rõ.

Tôi nghi ngờ rằng cả nạn nhân và hung thủ đều là những công nhân làm thuê có điều kiện kinh tế yếu kém, họ chắc hẳn ít có khả năng sở hữu phương tiện giao thông cỡ lớn. Các phương tiện chuyên chở khác, cho dù là xe máy hay xe đạp, sẽ không có kẻ giết người nào ngốc đến mức chở thi thể trong thời gian dài bên ngoài để bị bại lộ cả.

Tôi vẫn giữ vững quan điểm, trọng tâm của cuộc điều tra nên tập trung vào xung quanh khu vực mấy làng công nhân trong phạm vi 2 – 3km.

Một phán đoán sai lầm sẽ tiêu tốn nhân lực và năng lượng vốn đã hạn chế, đồng thời có thể khiến các cuộc điều tra tiếp theo trở nên vô ích. Nên mở rộng hay thu hẹp vòng điều tra đây? Bây giờ chúng tôi đang đứng ở “ngã tư đường” này.

“Hay là lấy hai chiếc vali ra để thử nghiệm?” Tôi hỏi đội trưởng.

Một tuần sau, tôi và các đồng nghiệp trong tổ kỹ thuật đi đến cây cầu. Chúng tôi xách theo hai chiếc vali, bên trong chứa gần 20 kg đồ, nặng bằng cơ thể của nữ thi thể không đầu.

Bờ sông trong ngày đông xám xịt mờ mịt một mảng, cách bờ đê vài trăm mét không thấy một bóng người, lớp sóng lăn tăn dưới dòng sông vẩn đục.

Tôi đang nhìn cây cầu, nơi trục vớt được thi thể người phụ nữ.

Điện thoại đổ chuông. Đây là tín hiệu đã hẹn sẵn: Chuẩn bị đâu ra đó rồi.

Bỗng nhiên, một bóng đen hình khối rơi từ trên cầu xuống với tốc độ cao, một tiếng “tùm” lớn vang lên, như thể một quả bom nhỏ đã phát nổ. Ngay khi chiếc vali vừa chạm mặt nước, nó nổ tung, tia nước bắn lên rất cao, tiếng nổ xuyên qua dòng xe cộ ầm ĩ, dội thẳng vào màng nhĩ của tôi.

Khi vớt lên, tất cả các khóa kéo và đường may của chiếc vali đều đã bị bung ra. Lực va chạm rất lớn.

Chúng tôi ném một chiếc vali khác, nhận được kết quả tương tự. Điều này có nghĩa là nếu kẻ thủ ác vứt xác từ trên cầu xuống, chiếc vali chắc chắn sẽ bị hư hại nghiêm trọng, trong khi chiếc vali chứa xác chết cô gái không đầu vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn ở trong trạng thái tương đối kín khi được tìm thấy, chỉ bởi vì thi thể đã bị phân hủy, nên chiếc vali mới nổi lên khỏi mặt nước.

Có thể khẳng định, địa điểm vứt xác không phải trên cầu mà có khả năng ở bãi sông phía thượng nguồn, chắc cũng không xa lắm.

Dòng suy nghĩ mà tôi luôn giữ vững đã trở thành phương hướng phá án.

Sau khi thí nghiệm xong chiếc vali trên cầu, trên đường trở về đội cảnh sát, tôi nhận được kết quả xét nghiệm giám định DNA (axit deoxyribonucleic) của xác chết nữ. Vài mẫu trong tử bông được thu thập cuối cùng rất hữu ích.

Mẫu DNA của một nam giới đã được xét nghiệm ra, đồng thời phù hợp với mối quan hệ di truyền ruột thịt của mẫu DNA trên người xác chết nữ, nói nôm na một chút, trong bụng của cô gái đã chết có một bào thai đang thành hình.

Một xác hai mạng.

Cha của bào thai là ai? Có phải cô gái bị giết hại vì bào thai này không?

Điều kỳ lạ hơn nữa là cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng cô gái đang mang thai đã mất tích hơn nửa tháng, vậy mà không có bạn trai, người thân hay bạn bè nào trình báo vụ việc cả.

“Anh nói xem có khả năng nào ngoài việc quen biết hung thủ thì người chết không có người thân bạn bè nào khác không?” Nhìn những nét mặt vội vã, tôi không nhịn được mà nói nhỏ với đồng nghiệp.

“Điều này ai mà biết được, có lẽ chẳng ai thèm quan tâm đến cô ấy đâu. Khuôn mặt người đồng nghiệp đầy vẻ bất lực.

Tôi tưởng tượng ra gương mặt của cô gái này, nếu không xảy ra chuyện thế này thì bây giờ hẳn là cô ấy cũng đang bôn ba giữa dòng xe cộ vào giờ cao điểm buổi tối giống như những người đi đường này.

Từ cái chết cho đến việc bị phân xác của cô gái đều lặng lẽ đến mức có phần đáng sợ. Chúng tôi vẫn chưa đối chiếu được danh tính của người chết trong kho dữ liệu DNA, cũng không có manh mối về cha của thai nhi, cả hai người đều chưa từng có tiền án tiền sự.

Một tia sáng của việc phá án chỉ trong cái chớp mắt. Cô gái trên bàn giải phẫu đang chờ đợi, tôi cũng vậy.

Xin lỗi nhé, tôi chỉ là một bác sĩ pháp y mà thôi.

Khi học đại học, không nhiều người biết về chuyên ngành này, trong lớp có 29 người bao gồm cả tôi, 28 người là được điều chuyển qua. Trước khi vào nghề, tôi cảm thấy pháp y có thể khám phá ra hình tượng của cái chết, trả lại sự thật cho người đã khuất, điều này khá ý nghĩa. Nhưng mười mấy năm trôi qua, chỉ chưa đến một phần ba bạn học là còn đang công tác, những vụ án mạng chưa được giải quyết mà tôi chỉnh lý cũng có hơn 50 vụ. Trong số này, có những vụ có đầy đủ vật chứng lại không tóm được kẻ ác, cũng có những vụ án biết rõ danh tính của hung thủ nhưng không tìm ra.

Làm việc càng lâu, những vụ án chìm trong tay càng nhiều, mỗi một vụ đều là trở ngại trong lòng tôi.

Phải vượt qua những rào cản này thì mới có thể tiếp nhận các vụ án mới. Nhưng một khi vượt qua rồi, sẽ lại cảm thấy áy náy day dứt, ai sẽ cho những người đã chết này một câu trả lời đây? Đặc biệt là những cô gái không ai biết đến, không ai quan tâm?

Đôi khi, lúc phá án chỉ thiếu đi một bước ngoặt nhưng liệu bước ngoặt đó sẽ đến vào ngày mai hay sẽ không bao giờ đến, tôi không có cách nào biết được.

Đây chính là định mệnh của nghề này.

Những phòng trọ ở mấy thôn làng xung quanh trở thành trọng điểm điều tra, nơi này có rất nhiều công nhân làm thuê từ nơi khác đến sinh sống.

Nếu hiện trường vụ án đầu tiên là phòng trọ, vậy thì kẻ giết người rất có khả năng sẽ dọn dẹp và trả phòng ngay lập tức. Hơn nữa đã sắp sang năm mới, việc kẻ thủ ác bỏ việc về quê rồi không quay lại sẽ chẳng khiến ai nghi ngờ gì. Lúc đó, chúng tôi thật sự như đang mò kim đáy bể.

Thời gian cho chúng tôi đã không còn nhiều nữa.

Tôi có chút nông nổi nên đã cùng đồng nghiệp đến những căn phòng trọ ở các thôn xung quanh để điều tra, Từng phòng, từng phòng, không hề có ánh huỳnh quang màu xanh lam xuất hiện trong tầm mắt – phản ứng đặc trưng của thuốc thử luminol khi gặp vết máu.

Tôi đặt bình phun trong tay xuống, đứng dậy, huyết áp thấp do ngồi xổm lâu khiến tôi choáng váng. Trong nhà tối đen như mực, ngoại trừ ánh sáng lập lòe của chiếc máy ảnh cơ thể dành cho cảnh sát.

“Bật đèn lên”

Đồng nghiệp bên cạnh tôi đặt máy ảnh xuống, bật đèn của căn phòng trọ lên, hỏi: “Bao nhiêu phòng rồi?”

“22 phòng rồi.” Tôi ngoảnh lại nhìn vào sổ ghi chép, bên trên viết tất cả những phòng trọ mà chúng tôi đã từng kiểm tra trong một tháng qua.

“Có khi nào không phải là những thôn làng này không? Lái xe vứt đi rồi sao? Anh nghĩ mà xem, đầu và tứ chi đều không được tìm thấy, lỡ như nó thật sự đã trôi đến những nơi xa xôi nào đó ở thượng nguồn thì sao?” Đồng nghiệp dần mất niềm tin vào cuộc tìm kiếm không mục đích này.

Liệu sẽ là căn phòng tiếp theo ư? Ánh sáng của căn phòng trọ trên đầu in lên mặt tôi, lạnh giá, tái nhợt, khiến tôi nhớ đến cô gái trên bàn giải phẫu.

Còn một tuần nữa là sang năm mới rồi, những căn phòng trọ bỏ trống ngày càng nhiều nhưng vẫn chưa tìm ra hiện trường đầu tiên.

Tôi không phải điều tra viên, cũng không phải nhân viên tình báo, không xem được video giám sát, cũng không phân tích được dữ liệu, mỗi ngày vẫn có rất nhiều thi thể đang xếp hàng chờ khám nghiệm. Những gì tôi có thể làm cho cô gái này, dường như đã làm hết sức rồi.

Khi đó tôi không hề biết rằng, đó là lần tôi cách kẻ thủ ác gần nhất.

Một nửa mùa đông đã trôi qua.

Ngày cuối năm, đội cảnh sát tổ chức bữa cơm tất niên đơn giản.

Không chỉ vụ án cô gái bị chặt xác chưa có lời giải, mà cách đây không lâu còn xảy ra vụ án xác chết nữ thứ hai, cũng không đầu, cũng không có người thân trình báo. Tuy nhiên, thủ đoạn gây án của vụ án thứ hai hoàn toàn khác so với vụ án trước, có lẽ không phải là cùng một hung thủ.

Tôi biết bên điều tra áp lực còn lớn hơn, mấy anh em đã tăng ca cả tháng liền, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Đều biết rằng án phân xác phải tìm ra nguồn gốc của xác chết nhưng cả hai vụ án đều bị mắc ở khâu này, không có gia đình nào trình báo người thân đi lạc, cũng không có cơ quan nào phản ánh nhân viên mất tích cả.

Ngày mai là năm mới rồi, lẽ nào người nhà của hai cô gái không nhận ra họ đã biến mất sao?

Không khí lạnh buốt đập vào kính cửa sổ tạo thành một lớp sương trắng, trong phòng tiếng người ầm ĩ, mọi người thi nhau nâng ly.

Đội trưởng mời rượu từng bàn. Lúc đến lượt mình, tôi nâng cốc Coca-Cola lên.

“Ơ, hôm nay lại đến ca trực của cậu à?” Đội trưởng hơi bất ngờ.

“Đợi lát nữa quay về tôi còn có việc phải làm.” Tôi uống cạn một hơi.

“Có việc gì sang năm rồi nói. Đội trưởng vừa ngẩng đầu lên, chiếc cốc cũng nhìn thấy đáy.

Lấy lý do có ca trực, tôi chuồn về văn phòng. Máy tính vẫn đang mở, màn hình vẫn hiển thị ảnh chụp hiện trường vụ chặt xác và nữt thi thể không đầu.

Tôi không đếm được đây là lần thứ mấy mình mở những tấm ảnh này rồi, khi nhắm mắt lại, thậm chí tôi có thể khôi phục lại kích thước, độ sâu và hướng của từng vết thương một cách rõ ràng.

Tôi đã tạo một thư mục mới rồi đặt tất cả các tài liệu liên quan đến vụ án cô gái bị phân xác vào trong đó. Vụ án mạng chưa được giải quyết – Tôi đã đặt lại tên cho thư mục. Những vụ án chưa được giải quyết lại nhiều thêm một vụ rồi.

18 năm theo nghề, tôi từng gặp gia quyến của người quá cố không muốn bắt tay tôi, người quen không muốn ngồi ăn cùng bàn với tôi;

Suốt 18 năm qua, tôi từng đến đủ loại hiện trường “đẫm máu” không hạ chân xuống được nên dùng tấm ván làm thành một lối đi,

Suốt 18 năm qua, tôi đã nhiều lần gặp phải xác chết trôi, lớp da người chết trắng bợt bong tróc, tôi bèn “mặc” lớp da ở ngón tay lên cho anh ta, giúp anh ta lấy dấu vân tay như đang đeo găng tay;

Suốt 18 năm qua, ở hiện trường có xác chết phân hủy mạnh, tôi phải giẫm chân liên tục để xua đuổi những con giòi phiền phức, còn phải cẩn thận đề phòng chúng chui vào trong ống quần.

Chúng tôi là bác sĩ pháp y, đối mặt với những thi thể không nói chuyện, chỉ có thể liều mình đối thoại, liều mình giải mã mật khẩu mà họ để lại.

Khoảnh khắc tắt máy tính, dường như tôi nhìn thấy một cô gái đang chầm chậm chìm xuống dưới nước.

Sau này, trong mỗi đêm trằn trọc không ngủ được, tôi lại bấm vào thư mục Vụ án mạng chưa được giải quyết để xem lướt qua một lần rồi đóng lại. Tôi không thể thay đổi thói quen này.

Vụ án đã chìm xuống nhưng lòng tôi vẫn luôn lênh đênh ở đó.

Một năm sau, vào tháng 11, khi mùa đông quay trở lại.

Trong một năm này, những vụ án mới liên tiếp xảy ra, những vụ án mới cũng liên tiếp được phá giải, túi hồ sơ của vụ án này vẫn luôn nằm trong ngăn tủ của tôi, được phủ một lớp bụi dày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play