Thật sự là một pha tự hủy.
Đỗ Thụy lấy lại tinh thần, đẩy cửa vào lại phòng, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trịnh Viện Viện đã tiếp đón: "Thầy Đỗ..." một chữ "à" còn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy cửa sổ bên kia đột nhiên truyền đến tiếng động.
Một vài âm thanh gần như cùng một lúc vang lên, cộp cộp cộp cộp, có thứ gì đó gõ lên mặt kính như đang muốn đột nhập vào!
Căn phòng bỗng nhiên im lặng.
Đỗ Thụy, Trịnh Viện Viện và lũ trẻ đều nín thở, nhìn thẳng về phía cửa sổ.
Cửa sổ được che bằng rèm nên không thể nhìn rõ đó là gì.
Chỉ sau vài giây im lặng, Vu Kiều Kiều hỏi: "Ai gõ cửa sổ vậy nhỉ?"
Trịnh Viện Viện ngay lập tức quay lại và ra dấu "suỵt" với cô bé.
Vu Kiều Kiều khiếp đảm che miệng lại.
Đáp lại cô bé là một vài tiếng va đập, cộp cộp cộp.
Đỗ Thụy ném chiếc quần ướt trong tay lên bục giảng, đưa mắt ra hiệu với Trịnh Viện Viện. Trịnh Viện Viện lập tức hiểu ý, kéo mấy đứa nhỏ vào trong lòng cô ấy.
Chuyện đầu tiên đám trẻ làm luôn là nhìn vẻ mặt của thầy cô, vừa thấy dáng vẻ cẩn thận của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy chúng lập tức cũng thận trọng theo, chỉ dám nói chuyện thầm thì: "Cô ơi, cái gì đập vào kính thế ạ?"
Trịnh Viện Viện lắc đầu, không dám rời mắt khỏi cửa sổ.
Có rất nhiều tiếng va đập, thậm chí còn ngày càng nhiều hơn, như thể là đang có một hòn đá bọc vải đập vào kính, âm thanh rất trầm không chói tai.
Đỗ Thụy cầm cây đuốc đi đến bên cửa sổ, dừng lại một lát rồi mở rèm ra từng chút một.
Nương theo ánh lửa, anh ấy nhìn thấy có vài con côn trùng lớn đang đập vào kính, có những thiêu thân giống con mà anh ấy đã từng thấy và cả một loại côn trùng giáp xác màu đen mà anh ấy chưa từng thấy trước đây.
Sau khi ngọn đuốc đến gần hơn, hành động của những con côn trùng này càng nhanh, chúng không ngừng va vào cửa một cách bất chấp.
Đỗ Thụy thở phào một hơi.
Là côn trùng thì còn đỡ, anh ấy chỉ sợ chúng là lũ quái vật đã gặp ở hành lang trước đó. Anh ấy không có bản lĩnh như Thích Mê, có thể chống lại rồi chạy thoát.
Trịnh Viện Viện vừa sợ hãi vừa tò mò, thấy Đỗ Thụy cứ đứng đó không động đậy gì, cô ấy cất tiếng hỏi một cách yếu ớt: "Thầy Đỗ, cái gì vậy?"
Lúc nói ra lời này, trong đầu cô ấy cũng đồng thời tràn đầy những cảnh tượng kinh khủng.
Đỗ Thụy thả rèm xuống, cực kỳ bình tĩnh: "Không có gì, bươm bướm thôi, thấy ở đây có ánh sáng nên lao tới."
"Ồ."
Trịnh Viện Viện nhắm mắt lại, nhẹ nhõm thở ra.
Lũ trẻ vừa nghe thấy là bươm bướm, trên mặt chúng hiện lên vẻ không nói nên lời. Triệu Nhất Triết buông cánh tay Trịnh Viện Viện ra, đứng thẳng lên: "Tưởng gì, thì ra chỉ là con bướm bé tí. Hồi bé em từng nuôi một con rồi."
Trịnh Viện Viện phản ứng lại, ngẩng đầu lên: "?"
Em hồi bé?
Vu Kiều Kiều cũng dẩu môi, thoát ra khỏi vòng tay của Trịnh Viện Viện: "Chẳng vui gì cả, tớ còn tưởng là quái vật tám chân nữa chứ."