[Thiên Tai] Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 37


6 ngày

trướctiếp

"Tớ còn tưởng là quái vật ba đầu mười hai chân luôn á!" Như thể đã rơi vào một trận chiến khoe khoang mấy cái tưởng tượng kỳ lạ, Vương Tiểu Hổ cũng hô lên không chịu thua kém.

Sau khi nhận ra đó là một sự nhầm to, bọn trẻ lại vùi mình vào đống đồ chơi.

Đôi chị em song sinh Diệp Thù Thi và Diệp Thù Từ vừa tỉnh dậy dụi dụi mắt rồi bám theo Trịnh Viện Viện kêu đói bằng giọng nói trẻ con trong trẻo. Trịnh Viện Viện đáp rằng xong ngay đây, rồi đứng dậy và đi lên bục giảng lấy hai cái cốc giấy sạch sẽ.

Đỗ Thụy bước đến, đưa tay tiếp lấy: "Cô đi đi, chỗ này để tôi."

Trịnh Viện Viện gật đầu, nhận lấy cây đuốc. Nhân lúc bọn trẻ không để ý thì khẽ khàng mở cửa ra rồi lại đóng cửa vào thật khẽ.

Trong hành lang có mùi tanh tưởi xen lẫn với hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Cô ấy không kìm nổi mà nôn khan vài cái, vội vàng che mũi lại. Chưa đi được mấy bước, thì bỗng nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng "kẽo kẹt" khi mở cửa phòng, cô ấy quay lại thì thấy Đỗ Thụy đang nghiêng nửa người ra ngoài.

"Tôi không sao đâu thầy Đỗ, thầy đi chăm sóc cho bọn trẻ đi." Trịnh Viện Viện bịt chặt miệng mũi, khi nói phát ra âm thanh nghèn nghẹt.

Đỗ Thụy: "Tôi thấy được cả hai bên mà, cô cứ đi đi."

Nghe anh nói vậy, Trịnh Viện Viện không từ chối, cũng thấy yên lòng một cách khó hiểu.

Cô ấy không cao, khuôn mặt trẻ trung, hiện tại đang mặc một chiếc áo phao phong cách hoạt hình, trông giống y như một học sinh nữ vẫn còn nét trẻ con, vai không gánh tay không vác được, nên đương nhiên Đỗ Thụy rất lo lắng.

Anh ấy dựa vào tường, xé túi bánh mì trên tay.

Khi thấy Trịnh Viện Viện đi vào nhà vệ sinh rồi, anh ấy mới từ từ đứng thẳng lên, vừa quay đầu lại thì thấy cháu ngoại trai Ngô Mộc Thần đang đứng bên cạnh anh ấy với vẻ mặt oán giận.

Chiếc áo phao màu hồng của nữ trên người có vẻ hơi nhỏ đã bị căng ra bởi cái bụng phình lên của Ngô Mộc Thần, trông như bị một cái chậu úp lên.

Ngô Mộc Thần không nói gì, đút đôi tay nhỏ nhắn vào túi quần, im lặng đi theo anh ấy, nhìn Đỗ Thụy đặt từng chiếc bánh mì vào cốc giấy đưa cho hai chị em sinh đôi nhà họ Diệp.

Đỗ Thụy quay người lại, nhưng Ngô Mộc Thần không kịp né tránh nên đã va vào chân anh.

"Muốn ăn bánh mì hả?" Đỗ Thụy hỏi.

Ngô Mộc Thần lắc đầu.

"Vậy đừng đi theo cậu." Đỗ Thụy nhấc cậu bé qua một bên. Đi tới bục giảng lấy hai ly nước nhỏ cho hai cô nhóc, khẽ khàng thổi nguội giúp cô bé.

Ngô Mộc Thần nhìn chăm chăm vào anh ấy hai giây, lắc cái lắc đầu nhỏ rồi thở dài: "Cậu nhỏ à, cháu quá thất vọng về cậu."

"Làm sao?"

"Cậu vẫn chưa thấy à?" Ngô Mộc Thần cố tình kéo quần áo ở trên người.

Đỗ Thụy bỗng ngộ ra, thản nhiên nói: "Tình huống đặc biệt, chịu khó."

"?"

Mặt Ngô Mộc Thần bỗng phình ra như cái bánh bao, cậu bé ôm hai tay tức giận, phì phò đi vào một góc lớp, bất động ở đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp