Trịnh Viện Viện lạnh giọng nhắc nhở: "Vu Kiều Kiều, mẹ đã nói với con như thế nào, trên thế giới không có quỷ? Đứng lại, ngồi xuống!"

"Đó chỉ là do mẹ không nhìn thấy thôi, không có nghĩa là không có..." Vu Kiều Kiều bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Lúc này, Triệu Nhất Triết nghiêm trang giải thích: "Trên thế giới này thật sự không có quỷ, cha tớ nói tất cả chỉ là để dọa trẻ con."

"Hừ!" Vu Kiều Kiều trợn mắt không để ý đến cậu bé.

Trong lúc bọn trẻ đang nói chuyện với nhau, Đỗ Thụy đã mở hé cửa ra. Vừa nhìn thấy trên mặt đất có mấy con sâu to, béo trắng thì anh ấy nhanh chóng luồn qua đóng cửa lại, tiện thể chặn luôn lời nói buồn rầu của Vương Tiểu Hổ lại đằng sau cánh cửa: "Thầy Đỗ, đừng đốt quần của em đi".

Đỗ Thụy hít một hơi khí lạnh.

Tuy rằng anh ấy đã nghe Thích Mê nói qua về mấy con sâu to lớn, nhưng anh ấy không hề nghĩ tới bọn chúng sẽ, to, như, thế, này!

Không chỉ có to thôi đâu, số lượng còn nhiều nữa.

Sau khi anh ấy đi ra ngoài, hai bên trái phải đều không có chỗ mà đặt chân. Sâu bọ trắng nõn bò lổm ngổm ở trên mặt đất, trên tường có hai con nhện lớn, cảnh tượng này, thật là làm cho anh ấy - một người đàn ông 30 tuổi cũng phải cảm thấy sợ hãi.

Anh ấy nín thở tập trung, đầu tiên là giơ cây đuốc lên, đốt mấy con nhện đang lung lay sắp rơi, tiếp theo lại dùng lửa nướng mấy con sâu trên mặt đất.

Không bao lâu sau, hành lang vang lên tiếng bùm bùm nổ mạnh của mấy con sâu. Cùng với tiếng nổ mạnh, mùi hôi thối cũng lan tỏa khắp nơi. Ngọn lửa ngay lập tức bùng cháy khi tiếp xúc với chất nhầy, nối tiếp nhau lao tới.

Đỗ Thụy vừa đi vừa đốt lửa vào mấy con sâu, sau khi xác nhận rằng tất cả đều đã bị cháy hết anh ấy mới bước vào nhà vệ sinh.

Anh ấy cắm cây đuốc ở một chậu hoa chỉ còn bùn đất, dựa vào ánh sáng này mà vò nhẹ vài cái trên quần của Vương Tiểu Hồ.

Anh ấy không dám chần chừ ở đây lâu hơn, sau khi vò sơ qua thì lập tức cầm quần và cây đuốc trở về lớp Đậu Đinh.

Sâu ở hành lang gần như đã hết, chỉ còn lại một vài đốm lửa vẫn đang cháy dở.

Đột nhiên, một cái bóng đen từ phía trước nhanh chóng bay lại đây. Phần phật, phần phật, rất giống với loại máy bay nhỏ không người lái.

Đỗ Thụy vội vàng né tránh lui về phía sau, chờ bóng đen này tới gần anh ấy mới phát hiện chỉ là một con thiêu thân. Toàn thân nó màu xanh lục, đôi cánh khỏe khoắn có lực, hoa văn trên đôi mắt trông rất đáng sợ, đặt vào bầu không khí này thì rất dọa người.

Chỉ thấy con thiêu thân đụng vào tường rồi lập tức vòng lại, tiếp tục bay về phía cây đuốc.

Nhưng lần này Đỗ Thụy không trốn nữa, anh ấy giơ cây đuốc lên cao.

Thiêu thân vây quanh ánh lửa vài vòng, sau đó lửa bén vào cánh của nó, nó muốn chạy trốn nhưng đã chậm,"bộp" một tiếng, đôi cánh của nó cháy rụi và rơi xuống đất, vừa lúc lại rơi xuống ngay trên đốm lửa đang cháy. Trộn lẫn với chất nhầy của sâu, ngọn lửa càng cháy càng lớn, cuối cùng bóng đen ngừng giãy giụa hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play