Oa oa oa, i i i, khi dừng khi tiếp.

Đỗ Thụy hoảng sợ, trong nhất thời anh ấy không dám động đậy thêm: "Làm sao vậy?"

Vương Tiểu Hổ khóc nức nở, nói tới ba lần Đỗ Thụy mới nghe rõ.

"Em, em... Em tè ra quần rồi... Oa..."

Đỗ Thụy: "..."

Lúc trước vẫn còn rất ổn, bọn nhỏ khống chế âm lượng nên không quá ầm ĩ. Lúc này Vương Tiểu Hổ "Oa" một tiếng khóc to, hai đứa nhỏ đang ngủ say đã thức giấc ngồi dậy, híp mắt ngồi ở đó ngơ ngác.

Trịnh Viện Viện vội đã đi tới giúp bọn nhỏ đắp chăn, cô ấy kiểm tra cậu bé nhỏ nhất Địch Vân Đồng, may quá cậu bé vẫn chưa tỉnh, liền vội vã qua vỗ nhẹ cậu bé vài cái.

Lúc này Vương Tiểu Hổ đã bị Đỗ Thụy dỗ dành cẩn thận rồi, thằng nhóc vừa sụt sịt vừa cởi quần, không xác định lại hỏi một lần nữa: "Thầy Đỗ à... Thầy sẽ không nói chuyện em tè ra quần này... này với cha và mẹ của em phải không?"

"Thầy sẽ không nói đâu." Đỗ Thụy trả lời, anh ấy cởi một phần quần ra hộ nhóc rồi ôm thằng nhóc về trên giường, dùng chăn che lại sau mới cởi toàn bộ, dặn dò nói: "Che đậy lại, có bạn nữ ở đây."

Vương Tiểu Hổ liếm nước mũi chảy xuống bên miệng, gật đầu.

Đỗ Thụy ghét bỏ nhăn mi lại, móc khăn giấy từ trong túi ra giúp thằng nhóc lau khô nước mũi, sau đó anh ấy cầm lấy cái quần dính nước tiểu đứng dậy đi tới bên người Trịnh Viện Viện nói: "Tôi đi ra ngoài giặt quần."

Trịnh Viện Viện: "Chờ một chút, thầy Đỗ..."

"Gì vậy?" Đỗ Thụy quay đầu lại.

Trịnh Viện Viện hơi hơi hé miệng rồi lại ngậm chặt. Sau khi đắp chăn cẩn thận cho Địch Vân Đồng, cô ấy mang ánh mắt né tránh đi tới, vẻ mặt khó xử: "Tôi, tôi cũng muốn đi."

Đỗ Thụy im lặng hai giây, nhìn về phía góc cuối của phòng học.

Anh ấy chưa kịp mở miệng nói cái gì thì đã bị Trịnh Viện Viện gạt bỏ trước: "Tôi là một cô giáo, không thể ở trong lớp làm chuyện đó được!". Tuy rằng biết đây là tình huống đặc thù, bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng cô phải đối mặt với mười đứa trẻ... Tuyệt đối không thể được! Cô hít một hơi: "Tôi thật sự không thể tự đi ra ngoài một mình sao?"

Đỗ Thụy nghĩ lại dáng vẻ của Trịnh Viện Viện lúc sợ sâu kia, chắc chắn gật đầu: "Không được."

Trịnh Viện Viện như sắp khóc: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Nếu Thích Mê ở đây, tốt xấu gì cô cũng có thể đi cùng, bây giờ lại chỉ có một thầy giáo, cô ấy thật sự có chút cảm giác tuyệt vọng.

Đỗ Thụy nghĩ nghĩ: "Chờ tôi xử lý bên ngoài một chút, sau đó cô đi ra??"

Trịnh Viện Viện vội gật đầu: "Được, vậy thì làm phiền thầy Đỗ, cảm ơn."

Đỗ Thụy ừ một tiếng.

Ngoan ngoãn nghe theo lời của Thích Mê nói, anh ấy tìm một miếng khăn làm giẻ lau quấn quanh cây lau, lại lấy một lọ cồn tiêu độc ở bên trong ngăn tủ trên bục giảng, đổ xuống giẻ lau, sau đó đốt lửa, chế tác thành một cây đuốc giản dị.

Mới vừa giơ cây đuốc đi đến cạnh cửa, anh ấy đã nghe thấy Vu Kiều Kiều đột nhiên kêu lên một tiếng: "Oa, oa, thầy Đỗ, thầy đi đuổi quỷ sao?". Cô bé nói xong cũng đứng lên xỏ giày chuẩn bị đi theo anh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play