Một tia chớp chói mắt bổ thẳng vào chiếc trực thăng.
Nếu như chỉ là mấy tia chớp, trực thăng còn có thể chống đỡ được, nhưng ngay sau đó vô số tia chớp bổ đầu che mặt rơi vào trên thân ba chiếc trực thăng, tiếng sấm kinh thiên động địa nổ vang, chấn đến màng nhĩ Tống Đại ù ù gần như mất đi thính giác.
Nhưng không cho cô thời gian phản ứng, tiếng gió rít gào giận dữ, sấm sét vang dội, vô số tia chớp tựa như vô số cái roi thê lương không ngừng quật, bầu trời sâu thẳm khủng bố bị tia chớp vặn vẹo cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Máy bay trực thăng không thể chịu đựng được sét đánh ở tần số cao như vậy khiến hệ thống điện bị chập mạch, sau khi chịu đựng tiếng sấm sét cuối cùng phát nổ trên bầu trời, mảnh vỡ vỡ rơi xuống nước đọng cao ba tầng, không còn gì bị cuốn trôi bởi mưa to.
Đám người xôn xao.
"Toàn bộ đã chết? Không thể nào? Những lôi điện này là từ nơi nào toát ra?"
"Chúng ta nơi này không có một chiếc trực thăng nào may mắn sống sót, vậy cả binh lính cả nước tham dự lần hành động này sẽ chết bao nhiêu?"
"Còn có người tới cứu chúng ta không?" Tống Đại nhìn tia chớp lôi kích vẫn như cũ chưa từng ngừng nghỉ, trong lòng hiểu được, lôi bạo khủng bố như vậy, cho dù còn có thể có cứu viện, vậy cũng ít đến đáng thương.
Nhất là bộ đội tìm kiếm cứu nạn trên mặt nước, máy bay trực thăng tốt xấu gì cũng có thiết bị tránh mìn, nhưng những nhân viên cứu viện ngồi ca nô kia không có, một khi bị tia chớp bắn trúng tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Kiếp trước cô vừa tỉnh lại, đã là tận thế nhiệt độ cao, người may mắn còn sống sót đối với quá khứ thống khổ trải qua ngậm miệng không nói, dẫn đến cô gần như không biết chi tiết tận thế mưa to, hiện tại mới hiểu được trận mưa to này rốt cuộc khủng bố bao nhiêu.
Không biết khi nào giông bão sẽ dừng lại, sẽ không phải là đợi đến khi mưa to qua đi mới có thể dừng lại chứ? Việc giải cứu gần như là không thể.
Lòng người và trật tự xã hội vừa mới bởi vì chính phủ cứu viện mà ổn định tốt, sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Sở Cảnh Hòa cũng trong nháy mắt ý thức được chuyện ấy, anh nắm chặt tay Tống Đại: "Bắt đầu từ đêm nay, anh sẽ gác đêm."
Tống Đại chịu đựng cảm xúc dâng trào trong lòng: "Kiếp trước anh cũng nói như vậy."
Kiếp trước, sau khi ý thức được cứu viện sẽ không bao giờ tới nữa, mỗi đêm Sở Cảnh Hòa đều cầm đao canh giữ ở cửa, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng chịu đựng tới mức tràn đầy tơ máu.
Ánh mắt Sở Cảnh Hòa khẽ động, cảm xúc dịu dàng quý trọng ngưng kết ở đáy mắt: "Bởi vì anh là chồng em, anh phải bảo vệ em."
*Hai ngày trôi qua, tiếng sấm ầm ầm ngoài cửa sổ vẫn không ngừng vang lên, có lúc kịch liệt có lúc hơi yếu bớt, nhưng chưa bao giờ gián đoạn.
Mà bên trong cửa sổ, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa còn đang ở WC gian nan mà phong kín bồn cầu đổ nước ngược, những thứ nước bẩn đổ ngược này theo đường ống nước từ trong bồn cầu phun ra, chảy đầy đất chất vàng, thối không thể ngửi, Tống Đại vừa nôn khan vừa dùng màng giữ tươi quấn lấy.
từng vòngMay mắn các cô sớm trữ cát mèo, hiện tại WC đã sớm không thể dùng.
Vật bài tiết sinh hoạt của cư dân đều dùng một chiếc chậu đựng, sau đó trực tiếp đổ từ cửa sổ xuống, nước đọng vốn đã vẩn đục không chịu nổi, mức độ bẩn thỉu có thể so với nước sông Hằng, hơi tới gần cửa sổ là có thể ngửi thấy mùi thối rõ ràng.
Cho dù Sở Cảnh Hòa cầm thuốc tẩy không khí phun một lần lại một lần, cũng vẫn như cũ không che giấu được mùi vị mất hồn này.