Ước chừng buổi tối lúc mười hai cửa hàng, Tống Đại không ngủ được đang dùng đèn ngủ nhỏ đọc tiểu thuyết, đột nhiên nghe được tiếng tranh chấp cùng tiếng nữ sinh gào khóc, thanh âm rất lớn tới mức cách một tầng lầu cũng có thể nghe được.
Lòng Tống Đại nghi ngờ có trá cũng không gấp gáp mở cửa, mà là tiếp tục xuyên thấu qua mắt mèo xem xét tình huống.
Trong ánh sáng lờ mờ thỉnh thoảng có hai đèn pin lóe lên, chiếu sáng bóng dáng mấy người đàn ông trưởng thành, bọn họ hợp lực kéo một người đàn ông.
Người đàn ông bị kéo ra sức phản kháng, nhưng hai quyền khó địch lại bốn tay, nắm đấm ùn ùn kéo đến rơi vào trên mặt anh ta, chỉ chốc lát sau đã đánh anh ta mất năng lực chống cự.
Ở phía sau bọn họ, một nữ sinh khóc lóc chạy tới, ôm lấy người đàn ông trên mặt đất, dùng thân hình nhỏ bé yếu ớt ngăn cản công kích bạo lực của những người này.

"Tiểu Tự, mặc kệ anh, đi mau." Người đàn ông ngã trên mặt đất bị đánh đến mặt đầy máu tươi.
Nữ sinh tên Tiểu Tự khóc lóc lắc đầu, ôm chặt anh trai cô ấy.

"A, được, nếu hai anh em các người khó bỏ khó phân như vậy, thì cùng tôi đi thôi." Người đàn ông cầm đầu lộ ra nửa khuôn mặt hung ác dưới ánh đèn, ba đôi mắt âm hiểm đánh giá khuôn mặt thanh xuân của Ôn Tiểu Tự, lộ ra nụ cười ghê tởm.
Tống Đại lấy ra một thanh đao róc xương nhọn từ trong không gian, tay nắm chặt tay nắm cửa.
Vào ngày thứ bảy của cơn bão, các băng nhóm bạo lực được hình thành.
Tống Đại chỉ thức tỉnh dị năng không gian, trên bản chất vẫn là một người bình thường, cho nên mấy ngày nay cô mới lựa chọn cẩu thả không tiếp xúc với ai, giảm bớt cảm giác tồn tại.
Nhưng cô biết cho dù cô cẩu thả thế nào, cũng sẽ có ngày bị người theo dõi, hành vi trước đây của cô chỉ là tận lực làm cho ngày này đến chậm chút, cho dù chậm một ngày bọn họ cũng dễ chịu hơn một ngày.
Chỉ là nhìn tình huống hiện tại, cô không thể ngồi yên không để ý tới nữa.
Nếu như tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt, không khác gì cổ vũ bạo lực hoành hành, chờ những người tốt này bị băng nhóm bạo lực tiêu diệt xong, đoàn lửa ác này thiêu đến trên người cô, cũng sẽ không có người tới cứu cô.
Lúc này cứu bọn họ chẳng khác nào đang cứu chính mình trong tương lai.
Chỉ là Tống Đại có hơi do dự.
Anh trai của Tiểu Tự xem ra bị đánh trúng đầu, không có sức phản kháng.
Cô và Sở Cảnh Hòa mặc dù có vũ khí, nhưng đối phương lại là bốn năm người đàn ông cường tráng, lại không biết có cầm theo vũ khí hay không.
Hai người bọn họ cứ như vậy mơ mơ hồ hồ xông ra ngoài, làm không tốt sẽ tặng đầu người.
Đột nhiên vang lên lên một tiếng rống.

"Các người đang làm gì vậy!" Cố Chí Cao mở cửa, ánh đèn pin chói mắt chiếu lên người năm người vạm vỡ kia.
Người đàn ông hung ác cầm đầu, chỉ vào Cố Chí Cao: "Con mẹ nó đừng xen vào việc của người khác!"

Cố Chí Cao không hề lùi bước, nghiêm túc nói: "Các người đang phạm pháp."

Người đàn ông hung ác cười lạnh: "Bọn họ không phải người của tiểu khu chúng ta, là người hai ngày trước lén chèo thuyền tới đây, nếu ở chỗ chúng ta, nên lấy lương thực đổi lấy tiền thuê nhà."

"Ngụy biện!" Cố Chí Cao nói.

"Anh Mãnh đừng nói nhảm với ông ta, kéo bọn họ đi là được, xem bọn họ có dám theo kịp không." Một người đàn ông phía sau nói với người đàn ông hung ác.
Nói xong người đàn ông kia liền đưa tay bắt Tiểu Tự, Tiểu Tự thét chói tai một tiếng, từ trong ngực lấy ra một con dao gọt hoa quả, sợ hãi lại hung ác quơ quơ."Mẹ nó, đồ điếm thúi, lại còn có đao." Người đàn ông tức giận mắng.
Lúc này Cố Chí Cao cũng cầm dao đi ra, đi theo sau còn có Cố Dực cầm gậy bóng chày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play