Trong đám người có người châm chọc nói: "Nhưng tôi đói bụng cũng sắp chết rồi."
"Còn không phải à, cho nên tôi cảm thấy nếu hiện tại đã bị vây ở trong tiểu khu không ra được, ăn uống cũng thành khó khăn, không bằng mọi người giúp đỡ lẫn nhau." 802 liếc mắt Cố Chí Cao đề nghị.
Cố Chí Cao gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
802 tiếp tục: "Đây là thời điểm khủng hoảng, chúng ta nên thống nhất thức ăn, giao nó cho một người duy nhất rồi phân phối nó đúng giờ mỗi ngày để có thể bảo tồn lâu hơn và tốt cho tất cả mọi người."
Tống Đại và Sở Cảnh Hòa ở trong cửa nghe lén không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ, tính toán này cũng sắp đánh tới trên mặt Cố Chí Cao.
Không chỉ Cố Chí Cao, tất cả những người trong nhà dự trữ lương thực đều nhíu mày.
Nhưng hơn mười hộ gia đình không tích trữ lương thực trong nhà đều gật đầu đồng ý: "Chủ ý này hay, tôi ủng hộ."
"Tôi cũng ủng hộ."
Có ông bác đứng ra nói: "Như vậy không tốt, đó đều là lương thực của chúng tôi."
802 hừ lạnh một tiếng, nói: "Vừa rồi còn nói người trẻ tuổi không có trách nhiệm, tôi thấy ông già ông cũng không có trách nhiệm gì."
802 công kích ngôn ngữ, không ít hộ giống ông bác có nhiều đồ ăn đều đứng ra bảo vệ ông ấy, người ủng hộ chia đều đồ ăn cũng đứng ở phía sau 802, người hai phái bắt đầu mắng chửi nhau ở trong hành lang.
Tống Đại nghe chán cảm thấy nhàm chán, đứng dậy đi đến ban công, cầm kính viễn vọng tra xét tình huống chung quanh.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy trong màn mưa to phương xa xuất hiện một chấm đen nhỏ, hơn nữa cách cô càng ngày càng gần, hơn nữa còn kèm theo tiếng chấn động.
Đó là trực thăng!Cứu trợ của chính phủ đã đến!
"Chính phủ đang tích cực ứng phó với tình hình thiên tai mưa to, xin các vị công dân không nên hoảng sợ, sau đó chúng tôi sẽ thả thực phẩm trên nóc tòa nhà cao tầng, xin các vị công dân tiếp tục ở nhà, chờ chính phủ cứu viện." Tiếng còi lớn của trực thăng vây quanh khu dân cư vang lên hết lần này đến lần khác.
Tiếng mắng chửi mãnh liệt trong hành lang chợt biến mất, thay vào đó là tiếng hoan hô vui mừng.
"Thật tốt quá, tôi biết ngay là quốc gia không bỏ rơi chúng ta." Cố Chí Cao cảm động nói.
Biết được tin tức chính phủ sắp đưa vật tư, mọi người lập tức leo lên tầng cao nhất xếp hàng chờ nhận vật tư.
Hiện tại mọi người đều biết quốc gia đang tích cực ứng phó, dân chúng tựa như uống một viên thuốc an thần, cảm xúc so với vừa rồi ổn định hơn rất nhiều, cho dù nhân số xếp hàng rất nhiều, lại chen chúc ở cầu thang chật hẹp cũng không xảy ra tranh chấp.
Đến buổi chiều, ba chiếc trực thăng xuất hiện trong màn mưa.
Mắt thấy sau khi bọn họ thả vật tư xuống tiểu khu Cẩm Tú phủ đối diện, bay về phía Thiên Mỹ Cẩm Thành, các chủ nhà đã sớm kiễng chân chờ mong kích động sắp kêu lên.
Nhưng Tống Đại lại không biết vì sao đột nhiên cảm nhận được một loại bất an mãnh liệt.
Cô cầm tay Sở Cảnh Hòa, mi tâm nhíu lại: "Anh có nghe thấy âm thanh gì không?"
Sở Cảnh Hòa nghi ngờ nhìn cô: "Thanh âm? Không, em nghe được gì sao?"
"Em cũng nói không rõ ràng." Tống Đại lắc đầu, lo lắng nhìn ba chiếc trực thăng kia.
Sắc trời đen kịt, mây đen cuồn cuộn giống như một tấm lưới lớn đen kịt nặng nề đè ở trên ba chiếc trực thăng này, áp lực làm cho người ta không thở nổi.
Đột nhiên Tống Đại tựa như nhìn thấy trong tầng mây có ánh sáng lóe lên, cô trong nháy mắt nắm chặt tay Sở Cảnh Hòa: "Gặp nguy hiểm."
Nhưng mà người ở trên trực thăng làm sao có thể nghe thấy thanh âm của cô, vẫn như cũ chạy về phía người chờ đợi cứu viện ở Thiên Mỹ Cẩm Thành, cũng không biết tử thần đã giáng lâm đến trên đầu bọn họ.