Nhưng Trần Kính nói một câu: "Bảo bối, Miên Miên là một cô gái nhu nhược ngoại trừ khóc lóc thì không biết gì cả, cô ấy không kiên cường dũng cảm như em, hơn nữa cô ấy lại là khách, cho nên lúc này chúng ta có nghĩa vụ chăm sóc cô ấy, em quen biết với nhà 2801. Em đi xin bọn họ nhất định sẽ cho em, về phần anh sẽ ở lại cạnh Miên Miên, ngoan." Tạ Vi ngẫm lại cũng có đạo lý, nên kiên trì đi tới.
Cố Chí Cao trầm mặc rất lâu, cuối cùng không đành lòng nhìn Tạ Vi đói đến sắp ngất xỉu, khẽ cắn môi lấy hai gói bánh mì nướng từ trong phòng đưa cho Tạ Vi.
"Xin lỗi Tiểu Vi, đồ ăn có thể chia trong nhà chú Cố, hôm qua đã chia hết rồi, chúng ta cũng phải ăn cơm, những thứ này cháu cầm đi, sau này cháu tự nghĩ biện pháp nhé."
Tạ Vi lau nước mắt: "Cháu biết rồi, cảm ơn chú Cố."
Tạ Vi chân trước ôm thức ăn rời đi, chân sau cửa phòng cháy chữa cháy đã bị người ta mở ra, một đám người đi tới tầng 28, đều đứng ở cửa 2801, chen chúc chật như nêm cối.
Tống Đại cách mắt mèo chỉ có thể nhìn thấy một đám đầu người.
Những người này đều là chủ nhà của tòa nhà này, bởi vì nhận được thông báo toàn quốc tiến vào trạng thái khẩn cấp mà luống cuống, vì vậy đều tụ tập cùng một chỗ, muốn tìm một người tâm phúc, tìm người thương lượng.
Cuối cùng quyết định Cố Chí Cao của phòng 2801.
Tống Đại ghé vào cửa, nghe những người không lâu trước đó mới âm dương Cố Chí Cao trong nhóm, trong nháy mắt lại nâng ông ta lên thật cao, nghĩ thầm trong chuyện này khẳng định có nguyên nhân nhớ thương lương thực trữ trong nhà ông ta.
Nhưng Cố Chí Cao chỉ cảm thấy mình được tất cả chủ nhà tin tưởng, còn vô cùng vui vẻ, lập tức đồng ý, Cố Dực ngăn cũng không ngăn được.
"Mỗi hộ gia đình chúng ta đều đẩy ra một người, hiện tại người đã đông đủ chưa? 2802 có người ở không?" Có người quay đầu lại nhìn cửa đối diện 2801 gõ cửa, Tống Đại không để ý tới.
Cố Chí Cao: "Không thể nào, mấy hôm trước tôi còn thấy một đôi tình nhân dọn vào."
Cốc cốc cốc..."Có người ở đây không?" Ông ta tiến lên tiếp tục gõ cửa, còn xuyên qua mắt mèo nhìn vào bên trong, Tống Đại vội vàng ngồi xổm xuống.
"Được rồi ba, đừng gõ nữa. Người ta không muốn ra, sao lại ép người ta ra." Cố Dực ở phía sau nói.
Được lắm Cố Dực, anh em tốt. Tống Đại yên lặng giơ ngón tay cái lên.
"Người trẻ tuổi gì chứ, thật là. Thời khắc nguy cơ này lại không lộ diện, chút trách nhiệm cũng không có." Ngoài cửa có người oán giận.
Tống Đại bĩu môi, tiếp tục làm rùa đen, hơn nữa vẫy vẫy tay với Sở Cảnh Hòa.
Lúc trước anh vẫn luôn thừa dịp có gas và nước, không ngừng bận rộn, hiện tại ngừng nước ngừng gas anh cũng có thể nghỉ ngơi, cùng cô nghe góc tường.
"Lấy chút đồ ăn vặt, nghe bọn họ nói gì, tùy thời nắm giữ tình huống trực tiếp." Tống Đại đưa cho anh một gói thịt bò khô cay, còn mình thì vừa ăn bánh đậu cay phối hợp với đồ uống, thoải mái nhàn nhã nghe góc tường.
"Hiện tại tình hình đất nước thực sự không tốt, trước khi mạng bị đứt tôi thấy trên mạng nói thành phố A xuất hiện một cơn bão siêu mạnh, nhà cửa đều bị cuốn bay."
"Mẹ ơi, thật đáng sợ, may mà thành phố nội địa như chúng ta không có bão."
"Nội địa cũng không khá hơn chỗ nào, cứu viện chậm chạp không đến, không phải nhà nào cũng trữ hàng, đây không phải để chúng ta chờ chết sao?"
"Đúng vậy, chỉ biết cứu những người khác, mạng của bọn họ là mạng, mạng của chúng ta không phải là mạng sao?"
Cố Chí Cao nói: "Cũng không thể nói như vậy, những nơi bị thiên tai nghiêm trọng nước cũng sắp ngập đến cổ rồi, tính mạng đang treo lơ lửng, cứu bọn họ trước là việc nên làm, hơn nữa thành phố H có mấy chục triệu người, cứu từng người một cũng phải tốn thời gian, bây giờ chúng ta còn có chỗ tránh nước đã là tốt rồi."