Một phen ầm ĩ, hai đám người khó tránh khỏi xung đột, sau cùng vẫn là Chu Thành Chí thét to một tiếng mới ngừng tay lại.
Chủ nhiệm an ninh trật tự trong thôn Trương Đức Phát vội vàng lao tới, ông ta là anh trai họ của Trương Căn Phát, trấn trên giao nhiệm vụ làm đội trưởng đội dân binh, ở trong thôn chính là chủ nhiệm an ninh trật tự, phụ trách việc trị an đối phó với những việc ồn ào.
"Có chuyện gì từ từ nói, không thể đánh nhau như vậy, thu hoạch lúa mì quan trọng, diệt trừ bốn hại cũng quan trọng, hiện tại lửa cháy thiết nghĩ ai cũng không muốn thấy, vẫn là nên nghĩ biện pháp làm sao để thu thập thì hơn.”
Chu Minh Quốc hô lên: "Thu dọn như thế nào, đều bị đốt thành tro rôi còn thu dọn cái gì nữa?”
Những người khác sôi nổi phụ họa theo.
Những người của Đội ba Đội bốn thấy người của Đội một Đội hai làm ra bộ dáng có lý, nhất quyết không chịu tha cho người ta, liên tục chỉ trích phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại, bọn họ lập tức không vui, oán trách ngược lại: “Là lúa mì của bọn tôi bị thiêu, bọn tôi còn chưa nói gì, mấy người việc gì phải gấp gáp?”
Vốn dĩ các đội sản xuất tự chịu trách nhiệm lời lỗ, người khác không thể can thiệp.
!!!
Đội một Đội hai thấy bọn họ xấc xược như vậy, mọi người đều cười lạnh nói: "Được thôi, bọn tôi mặc kệ, mấy người tự đi mà quản.”
Có người khiêng dụng cụ lên rời đi.
Trương Căn Phát hô lên: "Trước tiên đừng rời, đừng rời đi, mở họp, mở họp!”
Ông ta muốn thương lượng một chút làm sao để giải quyết tốt hậu quả, ruộng thí nghiệm có thể trồng lại một lần nữa hay không, nếu như phát động toàn thôn, sáng sớm bắt đầu làm hẳn là có thể trồng được.
Chỉ là, lãnh đạo tới đây nhìn thấy dưới ruộng đầy tro tàn thì giải thích như thế nào?
Chi bằng nói thẳng đây là khai hoang? Lúa mạch đã được thu hoạch rồi, đây là gốc rạ!
Ông ta mới vừa kêu mở họp, người của Đội một Đội hai lập tức giải tán, ai mà rảnh nghe ông ta đánh rắm đâu chứ, hôi thối ngửi không được.
Chu Thành Chí lười biếng so miệng lưỡi với bọn họ, dù sao cũng không đốt tới Đội hai bọn họ.
Nhưng mà ôn cũng không trở về ngủ bù, mà là sắp xếp mấy người lớn tuổi ổn trọng đáng tin cậy đi canh chừng ruộng, miễn cho lại có người xấu gây tai họa cho hoa màu.
Người của Đội ba Đội bốn thấy những người khác đều rời đi, bọn họ cũng nói muốn trở về, trời sáng rồi còn phải tiếp tục bắt chim sẻ.
Mấy người Triệu Hỉ Đông vốn sợ hãi tới mức kinh hồn bạt vía, hiện tại nhìn dáng vẻ từ đại đội trưởng đến các hộ gia đình đều là muốn một sự nhịn chín sự lành nên không truy cứu, nói không chừng có người còn suy nghĩ đốt rồi cũng tốt, không cần phải thu hoạch cho mệt thân.
Bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ cũng định giải tán, lúc này một người đàn ông lạnh lùng nói: “Đại đội trưởng, hoa màu bị thiêu rụi không rõ ràng như vậy là không được, có người không thèm để ý, nhưng bọn tôi để ý, bọn tôi tích cực diệt trừ bốn hại, gặt lúa mì cũng không để ảnh hưởng đến ai, dựa vào cái gì phải bị hùa theo nhận lấy xui xẻo?”
Người nói chuyện là Chu Ngọc Trung, ba của Chu Bồi Cơ, gia tộc của bọn họ là trụ cột của Đội bốn, mặc dù việc đồng áng không bằng gia đình Chu Minh Dũ, nhưng bọn họ vẫn có cuộc sống tốt đẹp.
Bình thường bọn họ rất ít ra mặt, ở trong trang trại nhà họ Chu cũng tự thành lập một phe phái, bọn họ có thế lực riêng của mình.
Mấy ngày nay con cái nhà bọn họ không đi theo nhóm diệt trừ bốn hại, cho nên việc phát cháy không có liên quan đến bọn họ, đương nhiên phải hỏi trách nhiệm thuộc về ai.
Có người bất mãn, "Mấy người có ý gì, đây là muốn tra rõ sao? Phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại của chúng ta đều là một thể thống nhất…”
"Vậy cũng không thể lấy lương thực của chúng ta ra thiêu hết, đến hạn nộp thuế trưng thu phải làm sao bây giờ? Không có thức ăn phải làm sao bây giờ? Trong nhà đã không còn gì ăn rồi, dù sao cũng không thể để đói chết được.”
Mấy anh em của Chu Ngọc Trung lập tức hát đệm vào.
Ai cũng không nhường ai, kết quả là người của Đội ba Đội bốn lại đánh đấm lẫn nhau, tuy rằng Trương Đức Phát là chủ nhiệm an ninh trật tự, ông ta trị được một người chứ không thể kìm chế được một đám người.
Cuối cùng Trương Căn Phát hô to một tiếng, "Tất cả đều đừng ầm ĩ nữa, không cần phải nóng vội, điểm công tác chúng ta diệt trừ bốn hại khẳng định có thể dùng, điểm công tác chính là thức ăn!”
Đội trưởng đội bốn Chu Ngọc Quý hỏi: “Đại đội trưởng, điểm công tác kia ở nơi nào rơi ra? Dùng cái gì để tính? Lúa mì đều bị thiêu hết rồi còn phân chia như thế nào?” Mấy người của Đội một Đội hai cũng không có khả năng dư hơi mà lấy lương thực phân chia cho bọn họ.