Trương Căn Phát còn muốn nói cái gì, Trương Kim Hoán lặng lẽ kéo kéo ông ta, nhắc nhở: “Ba, cái này không quan trọng, nhóm lãnh đạo muốn tới thị sát thì phải làm sao bây giờ?”
Trương Căn Phát đột nhiên rùng mình một cái.
Làm sao bây giờ?
Vốn là muốn để cho lãnh đạo tới thị sát, nhưng hiện tại thì hay rồi, toàn bộ đều bị thiêu hết.
Ai tới chịu trách nhiệm đây?
Phải giải quyết như thế nào?
Dân chúng bên kia đều oán giận, nhao nhao nói, oán trách mấy phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại không có đầu óc, vậy mà cũng để phát cháy.
Lúc này mà không cẩn thận thì sẽ mất mạng người như chơi, lương thực thiêu rụi hết rồi thì ăn cái gì? Đặc biệt là Đội một bị thiêu lúa mì cùng với mấy lương thực khác, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.
Mấy người Ngô Mỹ Anh kêu lên, “Ai làm lửa bùng cháy, mau đứng ra đây!”
"Đúng vậy, đừng tưởng rằng không thừa nhận thì sẽ không có việc gì, làm cho cả trăm mẫu đất bị thiêu rụi, làm sao có thể dễ dàng cho qua như vậy?”
Trương Kim Nhạc lao tới hô lên: "Mấy người đừng có bôi nhọ diệt trừ bốn hại của bộ tư lệnh, gặt lúa mì quan trọng, diệt trừ bốn hại cũng quan trọng như nhau, nếu không phải bọn tôi diệt trừ bốn hại thì mấy người làm sao…”
"Khốn nạn! Nếu không phải mấy người khốn nạn chúng mày đốt lửa thì lương thực cũng sẽ không bị thiêu rụi hết!”
Nhóm nông dân cực cực khổ khổ trồng trọt cả một năm, thế nhưng lại bị một trận lửa của bọn họ thiêu cháy, đây quả thực chẳng khác gì thâm cừu đại hận khi bị người khác đào phần mộ tổ tiên.
Người của phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại hô lên: “Ai nói là bọn tôi làm? Mấy người tận mắt thấy sao? Bọn tôi…”
“Không phải mấy người thì còn có thể là ai? Bọn tôi mệt muốn chết ai lại rảnh mà cầm đuốc chạy ra ruộng, còn không phải là mấy người rảnh rỗi kết bè kết đội giống như mấy con chuột làm người ta chán ghét.”
Mấy người lớn của Đội ba Đội bốn đều xụ mặt xuống, không nói một lời, ai cũng đều biết rõ khẳng định là phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại không cẩn thận khiến cho phát cháy, đó đều là người của bọn họ.
Mỗi nhà mỗi hộ trong số bọn họ đều có người đi theo phân đội nhỏ để bắt chim sẻ, bị phát cháy khẳng định bọn họ cũng có trách nhiệm.
Bọn họ nghĩ dù sao thì diệt trừ bốn hại cũng có điểm công tác cho nên không cần dựa vào một chút lương thực này, hai trăm mẫu lúa mì tình ra cũng chính là ba mươi cân lúa mì, người ta thì chỉ cần mỗi mẫu là đã có sản lượng ba ngàn cân.
Bọn họ chỉ cần có điểm công tác là được, ai thèm quan tâm cháy hay không cháy cơ chứ.
Các đội viên bắt mấy người Trương Kim Nhạc, Triệu Hỉ Đông và mấy người trong nhóm bắt chim sẻ làm lửa bén thiêu cháy lúa mì, nhất định phải đưa lên trấn trên rồi thích nói gì thì nói.
Mà mấy người Trương Kim Nhạc thì đương nhiên không chịu thừa nhận, bọn họ đã thương lượng với nhau, cắn chặt răng chết cũng không nhận, không ai có thể nói là bọn họ đốt được.
Trương Kim Hoán muốn làm mọi người hoang mang, “Chúng tôi diệt trừ bốn hại cũng là vì sự nghiệp của toàn Đảng toàn dân, là vì thôn của chúng ta.
Nếu chúng tôi không diệt trừ bốn hại, thôn chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, đó đều là vì có người làm ảnh hưởng.”
“Đánh rắm, trước kia mấy người nói như vậy chúng tôi còn cảm thấy đúng, hiện tại mấy người lại ở đó đánh rắm, một lu ruồi muỗi của Chu Minh Dũ còn chưa đủ cho mấy người đếm hay sao?”
Các thôn dân nhao nhao chỉ trích phân đội diệt trừ bốn hại, "Mấy người diệt trừ bốn hại là không sai, nhưng không nên vào lúc này, đem lúa mì đốt rồi đây không phải là muốn mạng của người ta thì là gì? Đến lúc trưng thu lương thực thì phải làm sao bây giờ? Thức ăn không có thì phải làm sao bây giờ?”
“Còn không phải chúng tôi là vì người trong thôn hay sao? Tính toán nhiệm vụ là vì trong thôn, lúa mì bị thiêu rụi vì sao lại đỗ lỗi cho chúng tôi?”
"Mấy người nói xem mấy người vì trong thôn cái gì, rõ ràng chính là vì để ghi điểm công tác cho mấy người, vì cái này kiếm được điểm công tác dễ dàng không phải như vậy sao? Đừng có nói dễ nghe như vậy!”
“Còn không phải là vì mấy người chê chúng tôi làm ầm ĩ, đuổi ra chúng tôi ra ngoài không được bắt ở trong thôn hay sao, vì thế chúng tôi mới đi đến ruộng lúa mì, rõ ràng chính là mấy người làm hại khiến cho lúa mì bị thiêu.” Mấy người Trương Kim Nhạc sống chết không chịu nhận sai, một hai cứ đổ lỗi cho người khác.
Bọn hắn đốt lửa thiêu rụi lúa mì chẳng những không chịu nhận sai, ngược lại còn gây rối vô cớ, đã vậy lại còn nói là do người khác ép buộc bọn họ thiêu, nghe thấy vậy có một vài người lập tức nổi điên.
Bận rộn cả đêm hỗ trợ dập lửa, chẳng những không cứu được, còn bị vu cáo ngược lại, ai có thể nhẫn?