Mạc Như không mong sẽ được nhiều như vậy, mỗi đêm tìm tìm vài con là buổi sáng có thể làm một bữa ăn ngon bổ sung một chút protein, vì vậy cô rất hăng hái đi bắt.
Buổi tối bắt nhộng ve, buổi sáng thức dậy đi tìm mấy con màu vàng không có cánh cứng, cũng không có lớp xác ve kia, vừa non vừa mềm ăn rất ngon!
Chu Minh Dũ thấy cô vui vẻ giống một đứa trẻ như vậy, những buồn phiền vốn được chôn sâu dưới đáy lòng cũng đều biến mất.
Tuy rằng xuyên không đến thời kỳ không đủ không đủ ăn mặc, cô là còn một người ưa thích cái đẹp hiện tại lại không có nổi một bộ quần áo không có vụn chắp vá, nhưng mỗi ngày cô đều vui tươi hớn hở, còn vui hơn so với việc kiếp trước được nhận thưởng cuối năm hơn năm mươi ngàn nhân dân tệ.
Từ khi xuyên không tới đây, có đôi khi Chu Minh Dũ cũng sẽ thỉnh thoảng suy nghĩ một số chuyện, chẳng qua anh là một người đàn ông, ngẫm lại cũng không cần thiết phải nói ra cho dù trong lòng nhớ nhung hay là lo lắng cái gì, việc đã đến nước này, có nói ra đi chăng nữa thì cũng có ích lợi gì? Chỉ tăng thêm phiền não mà thôi, hiện tại cái gì anh cũng muốn, chị duy nhất không muốn tự tìm phiền não, bởi vì phiền não cũng không thay đổi được gì.
Giống như anh từng an ủi Mạc Như, nếu ông trời để anh cùng Mạc Như xuyên không, vậy thì tất nhiên đã có sự sắp xếp từ trước, vận mệnh của con người đều đã có trời định, vì vậy không cần phải phiền não làm gì.
Tiếp tục sống vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Trong lòng anh càng thêm yên tâm, một tay xách theo lu sành, tay còn lại ôm lấy vai Mạc Như, nhẹ nhàng nói: "Trời tối không có đèn, em cẩn thận một chút.”
Mạc Như cười hắc hắc, "Em lại bắt được thêm năm con, phía trước còn năm con nữa, hiện tại bạn nhỏ cần nhiều dinh dưỡng, em phải nghĩ cách bổ sung protein cho nó.”
Vừa rồi trên cây liễu lớn kia, khi cô đặt tay lên thân cây để cảm nhận, lập tức tìm được vài con, vì tránh cho đầu óc không bị mệt mỏi quá độ, cô cũng không trực tiếp thu vào, mà là sờ từng nơi một, như vậy đầu óc sẽ không mệt mà cảm giác thành tựu còn lớn hơn.
Hai người vừa đi vừa nói nói cười cười cuối cùng cũng đến cửa nhà, Chu Minh Dũ mở cửa cho cô, nhưng Mạc Như lại bị bóng đen trong ngõ nhỏ làm cho hoảng sợ.
Bởi vì cô có không gian, cho nên năm giác quan vô cùng nhạy bén, cô kéo kéo Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ hô kên: “Ai đấy?”
Trương Kim Hoán lập tức lên tiếng: "Minh Dũ người anh em, là tôi.”
Chu Minh Dũ không nóng không lạnh nói: "Mày muốn đếm muỗi à?”
Trương Kim Hoán vội vàng xua tay, cười nói: "Vào nhà rồi nói.”
Chu Minh Dũ không nể mặt, nói: “Có việc thì để hôm khác nói sau, vợ tôi mệt rồi.” Sau đó ôm Mạc Như đi vào cửa, nhắc nhở cô cẩn thận lề cửa, đường tối.
Trương Kim Hoán tức giận đến mức trong lỗ mũi bốc khói, nhưng cũng không có biện pháp, thấy Chu Minh Dũ không có khả năng nhiều lời với mình cho nên đành phải quay trở về.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Bồi Cơ, "Mày có việc gì à?”
Chu Bồi Cơ lắc đầu, “Không có việc gì, đi ngang qua thôi.” Vốn suy nghĩ đưa cho gia đình phía sau mấy con chim sẻ để nếm thử, nhưng mà hiện tại nghĩ lại vẫn là thôi đi, chính mình đầu óc hơi nóng lên cho nên mới hồ đồ như vậy.
Nhưng mà đồ ngốc kia là thế nào, nghe có vẻ không còn ngốc nữa.
Chờ hắn đi rồi, Trương Kim Hoán cũng chỉ đành về nhà báo cáo lại với ba hắn một phen.
Trương Căn Phát tỏ vẻ nhất định phải lấy được một lu muỗi kia tới tay, mấy ngày nay cứ vội vàng gặt lúa mì trước, sau này lại nói tiếp.
Bị Chu Minh Dũ cùng Mạc Như tỏ thái độ như vậy, đám người Trương Căn Phát vừa buồn bực vừa cảm thấy bị động, cuộc họp về diệt trừ bốn hại không thể mở được nữa, buổi tối cũng không dám gõ gõ đánh đánh làm ầm ĩ ở trong thôn.
Nhưng bị anh khiêu khích một trận như vậy, mấy người Trương Kim Nhạc cùng Triệu Hỉ Đông càng giống như được tiêm máu gà không ngừng vậy, một hai phải bắt càng nhiều chim sẻ để chứng minh bọn họ mạnh hơn so với Chu Minh Dũ.
Chẳng những không chịu khiêm tốn, ngược lại còn tăng cường “Càn quét” khắp nơi, ban ngày đuổi bọn nó ra khỏi thôn, buổi tối lại đốt đuốc cầm võng đi ra bên ngoài thôn để bắt.
Nhưng mà Chu Bồi Cơ không chịu tiếp tục đi theo bọn họ nữa, ngược lại còn theo ba hắn ra đồng cắt lúa mì.
Mấy người Đội một Đội hai từng muốn bắt chim sẻ để tính điểm công tác, bị gia đình Chu Minh Dũ làm cho nhục nhã đến mức không dám nhắc đến chuyện này nữa, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã chủ động xuống ruộng để làm việc, không cần đợi thổi còi mời mọc hối thúc.
Cắt lúa mì chậm thì đi bó lúa, bó chậm thì đi kéo xe, nếu kéo xe không được thì đến bãi tràng phơi, đập lúa mì, dù sao cũng không có thời gian nhàn rỗi.
Không một ai nói đến điểm công tác nhiều ít, hay là bị phê bình vì làm quá ít, làm ảnh hưởng gì gì đó v.
v, người nào cũng chỉ lo vùi đầu vào làm là chính.