Một tên đàn ông có chút không đứng đắn đem chim sẻ nói thành ý khác.
Triệu Hỉ Đông tức giận đến mức khóc rống lên, vì sao lại tìm không thấy hai dây chim sẻ hắn vừa đặt ở đây, những con chim kia là công sức khổ cực của hắn đi bắt, hắn nhanh chóng đi hỏi bọn người Trương Kim Nhạc có phải đã ghi nhớ điểm công tác hay không.


Trương Kim Nhạc lại lấy cái gậy chống chọc chọc vào giữa hai chân hắn, "Mất rồi sao? Đưa tao nhìn xem nào.”
Triệu Hỉ Đông vừa giận vừa vội vừa xấu hổ vừa tức nghẹn, lập tức né tránh.
Chu Bồi Cơ bên kia cũng mặc kệ không quan tâm bọn họ có ghi nhớ điểm công tác cho hắn hay không, hắn bắt chim sẻ vốn là vì để ăn, dùng dầu chiên lên, thơm nức!
Làm cho mấy người ở nhà sau lưng thèm thuồng!


Hắn còn tính toán đưa cho Chu Minh Dũ mấy chục con, Trương Thúy Hoa khẳng định sẽ không nỡ lấy dầu để chiên, đến lúc đó nhà mình ở phía trước lấy dầu chiên chim sẻ, nhà sau lưng nhất định sẽ thèm đến mức chảy nước miếng.


Bà già Trương Thúy Hoa kia là một người keo kiệt, bảo đảm sẽ nhịn không được mà dậm chân mắng, mẹ của hắn ở nhà đã bắt chước qua hai lần, kiểu như là “Cái đồ bê con thối, đưa mấy thứ này tới đây để nhục nhã chúng ta, muốn làm cho nhà chúng ta hoang phí dầu à, như vậy chúng ta sẽ càng không ăn…”


Trong nhà bọn họ, Trương Thúy Hoa cũng có biệt danh riêng, gọi là “Địa chủ Hoàng”.
Nơi này có một câu chuyện xưa kể về một ông địa chủ họ Hoàng, vô cùng tiết kiệm và keo kiệt, cho dù trong nhà có của ăn của để cũng không nỡ cơm ăn áo mặc, áo quần trên người còn không bằng đứa ở đợ trong nhà, mỗi ngày đều cõng cái sọt đi ra ngoài nhặt phân.


Chẳng những ông ta keo kiệt với chính bản thân không nỡ ăn uống, mà người trong nhà cũng không được ăn, bảo người trong nhà không chịu xuống ruộng làm việc nên để cho bọn họ ăn uống còn không bằng đứa ở đợ! Có một lần, con trai cả của ông ta nhịn không được liền mua năm cân cá hoa vàng về ném trên đường cho ông ta nhặt, địa chủ Hoàng nhặt được đồ ngon lập tức mang về chiên dầu cho cả nhà ăn.


Người trong nhà thấy như vậy thật không tồi, người con thứ hai lại mua thêm năm cân về ném trên đường, lúc này địa chủ Hoàng thấy được, chẳng những không nhặt mà còn đi lên dùng nĩa chọc phân đâm loạn, vừa đâm vừa mắng "Cái đồ khỉ đột nhà ngươi, lần trước làm hại nhà bọn ta ăn nhiều bánh ngô hấp và dầu đến như vậy, hôm nay mày lại tới đây hại tao!"


Lúc trước, thời điểm Trương Thúy Hoa mới vừa được gả tới đây, nhà họ Chu thật sự nghèo rách mồng tơi, một nghèo hai trắng tay, Trương Thúy Hoa này còn kiết hơn cả địa chủ Hoàng kia vài phần.
Những người già cùng lứa tuổi đương nhiên đều biết hết, nhưng mà mọi người đều nghèo như nhau, ai cũng không muốn chê cười ai, cũng chỉ có gia đình Chu Bồi Cơ đi khắp nơi làm ăn và có nghề thủ công, cho nên kiếm được khoản thu nhập trợ cấp thêm nhiều hơn mọi người một chút, mẹ hắn mới lén lút chê cười Trương Thúy Hoa với con trai bà.


Nhưng mà ba của Chu Bồi Cơ cũng là loại biết làm người, từ trước đến nay ở bên ngoài đều luôn khiêm tốn, sẽ không khoe khoang hay là cười nhạo ai, cũng chỉ thì thầm to nhỏ với đứa con trai này của mình mà thôi.
Chu Bồi Cơ cũng từng bị Chu Minh Dũ cho ăn mệt cho nên cũng sẽ không nói ra, chỉ có hai mẹ con nói thầm hoặc là chửi thầm quá thành nghiện mà thôi.


Vừa nhớ tới khi còn nhỏ bị Chu Minh Dũ ấn trên mặt đất, cưỡi lên lưng tét vào mông bạch bạch bạch, vừa đánh vừa hỏi hắn, "Mày có phục hay không, mày còn dám nữa không, mày thấy mày sai chưa…” Chu Bồi Cơ cảm thấy mặt mũi của mình bị tan nát hết, nhất định phải nghĩ cách lấy lại tôn nghiêm.


Vì thế hắn liền đi cùng Trương Kim Hoán, hai người một Đông một Tây đứng cửa nhà Chu Minh Dũ tìm gặp, không ngờ hai vợ chồng Chu Minh Dũ đi trước vậy mà lại chưa tới nhà.
Lúc này Chu Minh Dũ cùng Mạc Như vừa đi vừa tìm bắt nhộng ve.
Muỗi đã được thu vào trong không gian, vại sành Chu Minh Dũ còn xách theo trên tay, Mạc Như nhìn thấy cây liền đi đến sờ sờ.


Đây là sở thích mới của Mạc Như, thời điểm tản bộ vào buổi tối sẽ bảo Chu Minh Dũ đi tìm bắt nhộng ve với cô, vùa ngon vừa béo vừa dinh dưỡng, đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Cô có cái bàn tay vàng của không gian này, cho dù thấy không rõ thì chỉ cần đặt tay lên thân cây sờ sờ một chút cũng có thể cảm nhận được xung quanh có nhộng ve hay không.


Sau bữa cơm tối, đúng tám giờ là thời điểm nhộng ve bò ra từ bùn đất trèo lên cao, bò lên trên cao nằm phơi sương từ đêm khuya đến gần sáng cho đôi cánh cứng cáp lên là có thể bay đi.
Thời điểm này cũng chính là lúc mọi người có thể bắt được nó, có một vài người cả đêm bắt được hơn một trăm con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play