Mọi người đều quay đầu sang nhìn Chu Thành Nhân, khẩn trương đến mức hai mắt cũng không dám chớp, sợ ông ấy sẽ nói mặc kệ.
Thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm vào mình, ông Chu cảm thấy mọi chuyện đã ổn, "Bộp bộp” ông gõ tẩu thuốc vào đế giày mình, nhìn Chu Minh Dũ nói: "Cái tên nhóc này, anh đều sắp làm cha rồi, vì sao còn hành động giống như một đứa con nít vậy.
Không phải đã nói là bắt ruồi muỗi chỉ để hưởng ứng lời kêu gọi của bộ tư lệnh huyện ủy hay sao, tiêu diệt vi khuẩn không cho cắn mọi người mới chính là mục đích của chúng ta.
Gia đình chúng ta sẽ không lấy mấy cái này để tính điểm công tác ức hiếp người khác, đều là người trong thôn với nhau ai lại làm mấy chuyện không biết xấu hổ như vậy?”
Tuy rằng là đang trách cứ con trai, nhưng giọng điệu của ông lại kiêu hãnh hơn cả việc được tuyên dương mình là chiến sĩ thi đua.
Ai không biết xấu hổ chứ bọn họ lại thấy xấu hổ, đương nhiên là có người không biết xấu hổ, những người không biết xấu hổ kia đều bị mọi người khinh bỉ! Nghe ông nói như vậy, những người khác làm sao không hiểu được, người ta đây là muốn cho qua chuyện, hai bên ngừng chiến, có ý muốn, giảng hòa, cho bậc thang để mượn lừa cưỡi xuống núi!
"Chú Chu thật là rộng lượng!”
"Gia đình nhà thím hai thật là có khả năng!”
"Trong thôn mình tôi chỉ phục mỗi gia đình nhà thím hai”, Ngô Mỹ Anh hô to: "Tôi hỏi này, mấy người còn muốn bỏ gánh giữa đường không chịu thu hoạch lúa mạch để đi bắt chim sẻ nữa không? Muốn bắt mấy thứ vặt vãnh kia để kiếm điểm công tác thì gia đình thím hai của tôi chỉ cần một giây thôi cũng đủ điểm để đè chết mấy người.”
Ông Chu lại nói: “Đương nhiên rồi, mấy hộ gia đình nhà chúng tôi đều có làm nhiệm vụ diệt trừ bốn hại, cho dù không lấy được bao nhiêu điểm công tác thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, dù sao cũng không thể để điểm công tác cực cực khổ khổ kiếm được lại bị khấu trừ mất.”
Mọi người hoảng sợ tới mức nhanh chóng dựng lỗ tai lên tiếp tục nghe.
Ông Chu nói: “Chúng ta không thể không nghe theo lệnh của đại đội trưởng, ngoại trừ điểm công tác của mấy nhà chúng tôi ra, còn dư lại thì chia đều trong đội.” Ông nhìn về phía Chu Thành Chí, “Đội trưởng, ông đến nói hai câu đi.”
Chu Thành Chí đến nói tiếp, "Mấy người ngoại trừ cả ngày chỉ biết tính toán, tính kế đủ trò ra thì mấy người còn biết cái gì? Mấy người thông minh hơn gia đình Minh Dũ hay là có khả năng hơn nhà người ta? Người ta không thèm chấp nhặt việc mấy người thích diệt trừ bốn hại kiếm điểm nhẹ nhàng mà không chịu chọn việc mệt nhọc để làm, vậy mà mấy người còn cho rằng người ta không bằng mình.
Thật là không đủ cho mấy người làm loạn mà, ở nhà nuôi dưỡng ruồi bọ thì năng lực ở đâu ra? Gán cho mấy người cái tội danh đào góc tường của xã hội chủ nghĩa đều không đủ.”
Trương Thành Phát ngẩng đầu lên, gãi gãi đầu một cái, cười hắc hắc nói, “Đội trưởng, tôi không dám nữa, về sau cũng không dám nữa.” Hắn biết đội trưởng chắc chắn sẽ không chụp cải mũ đó cho mình.
Mọi người cười vang một trận.
Chu Thành Chí lại nói: "Nếu thật sự muốn hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì Đội hai chúng ta cũng sẽ không trốn tránh, sau khi gieo hạt mùa hè xong thì mọi người lại cùng nhau diệt trừ bốn hại, rót nước bắt chuột, chọt bắt chim sẻ, đập muỗi chụp ruồi gì đó đều được, làm như chậm trễ thì sẽ lạc hậu không bằng?”
“Nghe theo đội trưởng!”
“Biết ngay là đội trưởng đã có sắp xếp từ trước.”
Nguyên một đám người mồm năm miệng mười nhao nhao nói, đều làm lơ ném đám người Trương Căn Phát qua một bên đi, cho dù Trương Căn Phát tức giận đến mức thổi râu trừng mắt cũng đều vô dụng.
Chu Minh Dũ ở bên kia đang nghiền ngẫm ý tứ của ba mình, Đội hai là một đại gia đình, nháo nháo trong ổ nhưng cũng không thể tổn hại đến hòa khí, mục đích là hàn gắn lại lòng người, như vậy mới có thể cùng nhau làm việc thật tốt.
Điều này giống như đối với mấy đứa nhỏ trong nhà, mục đích là sửa sai, không phải để chèn ép.
Nhưng không cần phải khách sáo đối với Trương Căn Phát cùng mấy người Đội ba Đội bốn, nếu không cho bọn hắn thấy được sự lợi hại thì bọn hắn cũng sẽ không chịu dừng lại, vẫn cứ giống như mấy con ruồi thích bu phân đáng ghét kia.
Những người lớn tuổi đứng ra gắn kết lòng người lại với nhau, mấy người kia vừa áy náy vừa bảo đảm về sau sẽ cố gắng làm việc, cho dù sau này Trương Căn Phát có diễn trò gì đi chăng nữa cũng mặc kệ, tất cả đều lặng lẽ giải tán, ngày mai còn phải thu hoạch lúa mạch.
Bọn họ vừa đi, mấy người Chu Thành Chí cũng không ở lại nữa, ngày mai còn phải dậy sớm cho nên cũng cùng nhau rời đi.
Đội hai đi rồi, Đội một đương nhiên cũng không còn hứng thú, lục tục rút lui.