Rõ ràng Chu Minh cắt lúa mì cùng với bọn họ, cho dù buổi tối không ngủ được đi bắt muỗi thì cũng hẳn là không có khả năng bắt được nhiều đến như vậy?
"Tôi còn nói vì sao năm nay lại ít muỗi, hai đứa nhỏ trong nhà dễ bị muỗi chích cũng chưa hề thấy vết chích nào.”


"Còn không phải là vì mấy con muỗi kia đều bị hắn bắt hết rồi hay sao, chúng ta cũng không một ai bị cắn.”
"Phải có bản lĩnh ghê gớm đến nhường nào mới có thể bắt được nhiều như thế này chứ?”


Những người còn lại nhìn thấy dáng vẻ xôn xao của mấy người kia thì cũng đều đi lên xem thử, hết ba lớp này đến ba lớp khác vây quanh cái lu sành, từng đợt từng đợt thay thế nhau vào nhìn xem.
Ai cũng đều trợn mắt há mồm, một câu đều nói không nên lời, một lúc lâu thật lâu sau, "Trời đất quỷ thần ơi, thật sự là… Thần Tiên Sống…”


“E răng không chỉ có một trăm mười ngàn con.”
"Một triệu con chăng?”
“Có cần phải dùng đến cân hay không?
"Làm tốt lắm, Chu Minh Dũ này quả nhiên siêu phàm!”
"Chả trách sao đội trưởng lại bảo chúng ta đi, gia đình nhà chú hai đều không thèm so đo với chúng ta, vậy mà chúng ta lại cho rằng nhà người ta ỷ vào sức lực to lớn ức hiếp chúng ta, nếu là lấy cái diệt trừ bốn hại này ra để ức hiếp chúng ta thì chúng ta ngay cả cặn bã cũng không còn.”


Trước kia bọn họ luôn cảm thấy gia đình Chu Minh Dũ dựa vào sức lực to lớn ức hiếp bọn họ bằng cách làm việc nhiều, hiện tại xem ra là vì người ta tốt tính không thèm so đo với mấy người bọn họ, vậy mà bọn họ còn không hài lòng.
Nếu như lấy muỗi để tranh công kiếm điểm vậy thì xong đời, ước tính toàn bộ điểm công tác của mấy người trong thôn sẽ đều rơi vào tay gia đình nhà họ Chu.


Đám người Chu Minh Quốc cùng Chu Minh Quang nhao nhao lên, nói: "Đếm đi, đếm cho kỹ, đếm xong chúng ta phân chia lương thực.
Có phải từ giờ trở đi nhà bọn tôi không cần phải làm gì nữa hay không, cứ ở thế chờ đến cuối năm phân chia lương thực?”
Không một ai đáp lại.
Người nào dám chứ!


Mọi người đều chậm rãi lui về phía sau trở về chỗ ngồi, có người trầm mặc không nói, có người bàn tán xôn xao, cũng có nhiều người đi lên nhìn.
Đàn bà thì tìm Trương Thúy Hoa, đàn ông thì tìm đám người ông Chu cùng Chu Thành Chí.
Ngô Mỹ Anh: "Trời đất quỷ thần, thím hai của tôi ơi, mấy người thật đúng là thần thánh, làm cái gì cũng thành việc lớn, người khác tôi không phục, tôi chỉ phục mỗi thím hai thôi.”
Cô ta quay đầu lại hỏi đám người Trần Kiến Thiết, Chu Cổ Trung, Trương Thành Phát, cười lạnh nói: "Tôi hỏi này, mấy người có phục hay không!”


Mấy gia đình kia đều cuối thấp đầu, gật gật như gà mổ thóc, “Phục, phục, phục!”
Đan Điệp Cầm thò qua, ngoài miệng cười trong không cười nói: "Thím à, ruồi muỗi này thím bắt bằng cách nào? Bắt được nhiều như vậy, nếu như bầu trời có sập xuống, hoặc là đổ một trận mưa muỗi thì cũng quét không được nhiều muỗi đến thế.”


Trương Thúy Hoa còn đang khó hiểu nữa là, suy nghĩ cả trăm lần cũng không ra, cảm giác như nghẹn đến mức muốn bốc khói, vậy mà cô ta còn đến hỏi mình!
Trương Thúy Hoa hừ hừ, hứ hứ hứ, cười nói: “Nếu như nói cho mấy người biết thì còn gì là chuyện bí mật?”


Bà đứng thẳng sống lưng, cằm ngẩng cao, vẻ mặt kiêu ngạo cùng đắc ý, đuôi mắt đảo qua mọi người, ánh mắt mang theo ý tứ xem thường.
Không phải mấy người muốn đi bắt chim sẻ sao? Không phải mấy người muốn mặc kệ sao? Không phải mấy người cho rằng nhà tôi nhiều lao động, sức lực lại to lớn kiếm được nhiều điểm công tác là ức hiếp mấy người sao? Được thôi, đến đây, chúng ta so tài diệt trừ bốn hại kiếm điểm công tác!


Mấy người kia vẫn luôn oán giận người ta không cho bọn họ bắt chim sẻ kiếm điểm công tác đều cảm thấy nóng rát trên mặt, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, chỉ hận chính mình vì sao lại bị động kinh, một hai phải nghe theo Triệu Hóa Dân, mày có thể bắt nhiều hơn nhà họ Chu sao?


Có người giơ tay lên "Bốp bốp bốp" tự vả vào miệng mình ba cái, "Này thì phạm phải tội ngu này, phạm phải tội ngu này!”
Những người khác thì nhanh chóng xin lỗi đám người Chu Thành Chí cùng ông Chu, tất cả đều tỏ vẻ đã phạm phải tội ngu xuẩn, xin đối phương làm người lớn bỏ qua sai lầm của mấy người nhỏ, đừng chấp nhặt bọn họ, nhất định phải dẫn dắt mọi người cố gắng làm sản xuất, phân chia lương thực.


"Mấy chú à, chúng tôi không dám phạm phải tội ngu xuẩn nữa, về sau mặc kệ là làm cái gì, chúng tôi đều đảm bảo sẽ nghe theo lời sắp xếp của đội trưởng, cũng không dám nhao nhao làm ầm ĩ lên nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, không bao giờ nghe theo lời người khác dụ dỗ, kiên quyết nghe theo lời đội trưởng.”
Chu Thành Chí nói: “Đừng có nghe tôi, phải nghe lời chủ tịch Mao.”


"Phải phải, chúng tôi nghe theo lời chủ tịch Mao, đội trưởng dẫn dắt chúng ta làm sản xuất thật tốt để dâng tặng lễ vật lên chủ tịch Mao!”
Chu Thành Chí lập tức nhìn về phía ông Chu, "Ý ông thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play