Ông ta nói ra mấy lời này như đâm một nhát vào tim ông Chu, trong lòng đau xót một trận, vừa chán ghét vừa ghê tởm, ông thu lại nụ cười, lạnh mặt nói, “Đại đội trưởng đừng nói như vậy, chúng ta không giống nhau.” Ông nhấc chân lên, gõ gõ tẩu thuốc vào đế giày, cụp mí mắt xuống, “Con dâu của tôi ngốc, nhưng không phải ai muốn giở trò với nó đều được, phải hỏi xem tôi đây có đồng ý hay không.”


Trương Căn Phát cười ha ha, “Sao có thể chứ, sao có thể chứ, đấu với ai cũng không dám đấu với nhà của anh, nhà anh chính là gia đình liệt sĩ, đó chính là kim bài miễn tử đấy.”
Liên tiếp hai ngày nay, mọi người đều vội vàng trồng cây vụ hè, nam nữ già trẻ không ai nhàn rỗi.
Nhóm ông Chu còn sửa mấy cái lưỡi gặt cho Đội một, ông bảo Chu Minh Dũ bày thật kỹ cho người khác cách sử dụng.


Kết quả, tên lỗ mãn Châu Khâm của Đội một kia không phục, hắn không tin Chu Minh Dũ có thể sử dụng mà hắn lại không, vừa sửa chữa xong hắn lập tức khiêng xuống ruộng, nhìn thấy động tác Chu Minh Dũ làm rất nhẹ nhàng, hắn tự cho rằng chính mình cũng không phải kẻ ngu ngốc chỉ cần học là biết ngay.


Đến lượt, hắn liền bắt đầu đi cắt lúa, ban đầu cảm giác thực sự rất nhẹ nhàng, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn so với Chu Minh Dũ, kết quả xuống ruộng chưa đến một tiếng đồng hồ mà đã thấm mệt, tay mỏi, lưng đau, chân trụ không vững, bị hụt tay một cái, lưỡi dao to dài hai mét kia cọ qua đùi một chút.
Cũng may mắn hắn có chút lanh lợi, chân trái nghiêng qua không bị cọ trúng, cho dù như vậy thì chân của hắn cũng bị rạch một vệt, máu tuông ra ào ào.


Mọi người luống cuống tay chân vội vàng cầm máu cho hắn rồi đưa lên bệnh viện trên trấn làm vệ sinh băng bó lại, kết quả còn làm chậm trễ công việc, thật sự là mất nhiều hơn được.
Cho nên Đội một không dám dùng lưỡi gặt nữa, đành phải đổi cho Đội hai, một người có kỹ thuật tốt từ Đội hai sang đây hỗ trợ thay thế cho Chu Khâm để đổi lưỡi gặt về, Chu Thành Chí đã đồng ý.


Chỉ là người bình thường trong Đội hai cũng không dám dùng cái lưỡi gặt kia, cuối cùng vẫn là để Chu Minh Quang cầm.
Hiện tại anh sử dụng cũng coi như là thuần thục, tuy rằng không nhanh nhẹn được như Chu Minh Dũ, nhưng cũng nhanh hơn gấp đôi so với chính mình trước đây.


Dùng thứ này, một ngày có thể cắt được bốn mẫu đất, nhưng thật ra rất là mệt, hai cánh tay cứ quơ tới quơ lui, cho dù thân thể hai người bọn họ tráng kiện thì cũng đều mệt đến mức quá sức.
Nhưng vì việc gặt lúa mì gấp gáp, nếu đã có sự giúp đỡ to lớn như thế này rồi đương nhiên phải tận dụng hết khả năng.


Có người ghen ghét hai anh em bọn dùng lưỡi gặt, nếu nhận nhiều cánh đồng như vậy không phải sẽ kiếm nhiều điểm công tác hơn sao, có một vài người cảm thấy không vui.
Nhưng vì cần phải gặt gấp, không vui cũng chỉ đành nghẹn lại, chẳng lẽ vì mấy người tay chân chậm chạp mà để lúa mì ngâm mãi dưới ruộng không thu hoạch? Dù sao thì thời gian không đợi người, thu hoạch quá chậm thì lúa mì sẽ bung rớt xuống đất nảy mầm, hoặc là một trận mưa to ập tới thì phải làm sao?


Trong lòng Chu Minh Dũ cũng hiểu rõ, không hề giống mấy người lòng dạ hẹp hòi cho rằng nhận lãnh nhiều cánh đồng chỉ để kiếm điểm, anh chỉ nhận nhiều hơn so với người khác hai mảnh mà thôi, dù sao thì lao động nhà anh cũng nhiều.


Bọn họ thu hoạch xong phần đất đã nhận liền đi giúp đỡ người trong đội tiếp tục cắt, cũng không thèm so đo mấy chuyện điểm công tác này, có người thấy thế liền ngượng ngùng vì lòng dạ hẹp hòi của mình, đến khi Chu Thành Chí nói rằng sẽ dựa theo số ngày ghi cho hai người bọn họ mỗi ngày mười tám điểm công tác cũng không ai có ý kiến gì.


Mọi người được hai người bọn họ dìu dắt nên cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, bởi vì nhận được sự kích thích nên ai cũng cố gắng hết sức để gặt gấp, nếu quá chậm thì thật là mất mặt, hai anh em kia giống như tấm gương sáng đập vào mắt bọn họ.


Vì thế năm nay tốc độ thu hoạch lúa mì so với năm vừa rồi nhanh hơn gấp đôi.
Để mọi người có thể làm việc hết sức mà không vụng trộm lười biếng, Chu Thành Chí cũng động viên đi động viên lại, kêu gọi nhóm nội trợ đều phải để cho bọn họ được ăn uống no đủ, bổ sung chút dinh dưỡng thích hợp.


Ông còn cắn răng tặng hai chum rượu cho ông Chu, lại bảo bà vợ nhà mình đưa mấy cái trứng gà cho bọn họ bổ sung dinh dưỡng.
Trương Thúy Hoa đương nhiên không chịu lấy, cuối cùng chỉ để lại rượu, sau đó bà chiên một đĩa trứng gà lớn để khao những người làm việc.


Đặc biệt là hai anh em thu hoạch lúa mì vô cùng chăm chỉ kia, hiện tại được ăn một bữa thả ga, buổi trưa một người có thể ăn đến sáu bảy cái bánh ngô hấp, uống nước cũng bỏ thêm chút muối để bổ sung lượng muối cho cơ thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play