Chu Bồi Cơ: “Hôm nay nhà của bọn chú chiên chim sẻ cùng nhộng ve, cũng rất là thơm, con có ngửi được không?” Hắn cố ý đến phía sau nhà nghe ngóng, còn bảo mẹ hắn mở hết cửa sau ra, cảm giác nguyên cả ngõ sau đều là mùi hương của nhà hắn, ở ngay trong viện này cũng đều ngửi thấy!
Nê Đản Nhi tức khắc lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Chu Bồi Cơ đắc ý, "Có thèm hay không?”
Nê Đản Nhi gật gật đầu, “Thèm!”
Chu Bồi Cơ đưa cho cậu bé ba con nhộng ve chiên dầu, “Cho con ăn này, nhớ rõ phải khoe với chú Út Năm của con là rất thơm nhé.”
Nê Đản Nhi lại gật đầu, Chu Bồi Cơ liền đắc ý, vừa ngâm nga một bài hát vừa nghênh ngang rời đi.
Mạc Như: "…" Còn có người như vậy sao?
Nê Đản Nhi chạy vào đưa nhộng ve cho Mạc Như, "Thím Năm.”
Mạc Như sờ sờ đầu cậu bé, “Con mang đi chia cho em gái cùng ăn đi.”
Nê Đản Nhi nhón chân nhét vào miệng cô, "Thím Năm cũng ăn một cái.”
Mạc Như đành phải ăn, nhộng ve chiên dầu rất thơm! Vốn dĩ cho rằng ăn một bữa thịt thỏ hẳn là đã thỏa mãn cơn thèm của mình, nào biết đâu ăn một miếng lại gợi lên cơn thèm côn trùng, làm cô càng thấy thèm hơn.
Cô nhanh chóng lấy mấy cái con châu chấu to ra nướng lên rồi ăn cùng với Nê Đản Nhi và Cúc Hoa.
Những thứ mà kiếp trước không thể tưởng tượng ra được, hiện tại lại ăn một cách ngon lành.
…
Lại nói đến Trương Căn Phát, sau khi đến nhà họ Chu tìm đen đủi, lập tức đi đến bãi tràng tìm ông Chu, trước tiên truyền đạt cho ông chỉ thị diệt trừ bốn hại.
Mấy ngày nay việc Đội một và Đội hai hoàn thành nhiệm vụ không mấy khả quan, mỗi lần ông ta đều phái người đi nói với đám người Chu Thành Chí, bọn họ ngoài miệng thì hứa hẹn nhưng kết quả trên tay lại không nhúc nhích, buổi tối phân đội nhỏ đi bắt chim sẻ cũng không thấy một người đàn ông lao động nào tham gia, thật là tức chết ông ta! Mấy người này không tích cực tham gia làm ông ta thật đau đầu, thế nên nhất định phải tìm một người giỏi giang và có uy vọng để dẫn đầu, đương nhiên người đó phải là Chu Thành Nhân.
Ông Chu vừa rê thóc xong, cảm thấy mệt mỏi nên hút một điếu thuốc nghỉ ngơi một chút, lại nghe ông ta nói mấy lời này lập tức có chút buồn bực, “Đại đội trưởng, không phải hôm nay đã nói rồi sao? Sau khi thu hoạch xong lúa mì chúng tôi sẽ đi lấy, ông muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.” Ông cần gì phải đặc biệt đến đây tìm tôi để nói mấy chuyện này, con mẹ nó, tôi lại không phải là cán bộ!
Ông ta thấy ông Chu tuy rằng dễ nói chuyện, nhưng lại khôn khéo như con cá chạch khiến người ta không kịp trở tay, cái gì cũng nói được nhưng lại không chịu làm, thật khiến người ta tức chết.
Nguyên một đám lừa, kéo không chịu đi, đánh thì lùi lại! Thật là thiếu đánh!
Nếu không phải gia đình ông Chu cũng là phần tử tiên tiến có “Kim bài miễn tử” thì Trương Căn Phát thật muốn chụp cái mũ bôi nhọ cách mạng lên đầu mấy kẻ không biết nghe lời này đến hội nghị phê bình!
"Anh Chu này, hiện tại cũng phải đi lấy, làm thế nào cũng phải có lòng một chút, một ngày bắt không được năm mươi con thì phải lấy được ba đến năm con.”
Ông Chu gõ gõ tẩu thuốc, "Được.”
Thấy ông đồng ý một cách thoải mái, không khó chịu giống như Chu Thành Chí, trong lòng Trương Căn Phát cũng dễ chịu một chút, ông ta lại nói tiếp: "Anh Chu này, phải để ý kỹ con dâu ngốc nhà anh, đừng để gặp người ta liền đánh như vậy.
Đánh tôi thì không sao, nếu là đánh người khác, người ta thưa lên huyện thì đến lúc đó sẽ bị bắt.”
Ông Chu vừa nghe thấy lời này lập tức không vui, tuy rằng trước kia con dâu trông ngốc nghếch phụ, nhưng ở nhà cũng không la lối khóc lóc đánh người, hiện tại còn có thể nấu cơm làm việc, một chút đều không hề ngốc làm sao có thể tùy tiện đánh người đây?
“Đại đội trưởng, ông nói chuyện thì phải có chứng cứ, con dâu nhà tôi ngốc là đúng, nhưng từ trước cho tới bây giờ không hề đánh ai, không hề mắng chửi người nào, ông đi khắp thôn hỏi một chút, nó đã đánh ai? Vậy mà cũng có người luôn ức hiếp cho rằng nó ngốc nên muốn làm gì thì làm.”
Trương Căn Phát cũng không dám nói cái gì, dù sao thì ông ta cũng đã từng có một lần muốn động tay động chân với Mạc Sỏa Ni, chỉ là chưa kịp động đến một đầu lóng tay mà đã bị ăn một cục đá, ông ta luôn cảm thấy mình rất oan uổng.
Sau này ông ta lại suy nghĩ, dù sao cũng chỉ là một kẻ ngốc, lớn lên hơi xinh một chút mà thôi, không đến nỗi làm ông ta cảm thấy hiếm lạ! Ỷ vào việc kẻ ngốc sẽ không nói cho ai biết, cho nên ông ta coi như chuyện này chưa hề xảy ra, cứ như vậy mà chỉ trích Mạc Sỏa Ni đánh người một cách hợp tình hợp lý.
"Nói thì nói thế nhưng anh Chu cũng nên nhắc nhở một chút, cẩn thận thì vẫn hơn, tôi đây cũng là muốn tốt cho anh, dù sao thì hai nhà chúng ta cũng đều là phần tử cách mạng tiên tiến.”