Trang trại nhà họ Chu có bốn đội trưởng sản xuất, chỉ có đội bọn họ là mọi người đề cử, những đội khác đều là sau khi trấn trên tham khảo ý kiến với đại đội trực tiếp bổ nhiệm.
…
Các xã viên của Đội hai được gia đình Chu Minh Dũ thúc đẩy tính tích cực, tất cả đều hô số lượng của mình để thi đấu, tốc độ kia nhanh hơn gấp đôi so với ngày thường.
Đội một cũng bị kích thích, tốc độ tăng mạnh, nhưng Đội ba cùng Đội bốn vẫn là không nhanh không chậm, chưa nói đến việc tốc độ của bọn họ không đủ để Đội hai đặt vào mắt, ngay cả tốc độ của Đội một cũng có thể tùy ý cười nhạo bọn họ.
Những người khôn ngoan của hai đội này đã tính toán rằng điểm công tác của diệt trừ bốn hại kiếm được nhẹ nhàng hơn so với thu hoạch lúa mì, tất nhiên là bọn họ muốn có lời, cho nên nam nữ già trẻ gì cũng giữ sức buổi tối đi bắt chim sẻ, ban ngày người lớn tranh công làm việc, để con nít và người già ở nhà lấy cây sào dài buộc thêm mảnh vải đi đuổi bắt.
Buổi tối bọn họ đi bắt chim sẻ, cho nên ban ngày không có tinh thần làm việc cứ ngáp dài ngáp ngắn, cầm lưỡi hái cũng không có sức vung, vốn hai người cắt một mẫu lúa mì đã chậm rồi, hiện tại bốn người cắt mà cũng không xong một mẫu.
Đội trưởng Trần Phúc Hải tức giận đến mức quát lên không ngừng:
"Hai tay đều bị lở loét hết rồi à, có lúa mì thôi mà cũng không biết thu hoạch về nhà, toàn là mấy người rề rà, không bị đập một trận thì sẽ thấy khó chịu phải không!”
“Nếu mấy người không chăm chỉ cắt lúa mì, đợi đến khi ông trời ghét bỏ đánh một trận sấm mưa đổ ập xuống là tất cả đều xong đời, đều mau chóng lấy lại tinh thần cho tôi!”
Đội trưởng hét to muốn đứt cả cổ họng, nhưng những người kia cũng chỉ làm bộ làm tịch, bầu không khí lười biếng sẽ lây bệnh, căn bản không nhanh hơn được bao nhiêu.
Ba của Triệu Hỉ Đông là Triệu Hóa Dân lau miệng, quơ chân múa tay, đắc ý nói: “Đại đội trưởng nói, một con chim sẻ là được một điểm, bọn tôi phấn đấu cả đêm chính là mười mấy điểm công tác đấy.
Không phải Chu Thành Nhân lợi hại như vậy mà một ngày cũng chỉ kiếm được một điểm công tác hay sao, làm như hắn có thể làm ra bông ra hoa không bằng? Đừng thấy bọn họ cần mẫn cắt lúa mì như vậy, đến lúc đó không chừng điểm công tác còn thua cả chúng ta.”
Có người hỏi ông ta, "Ông có điểm công tác nhiều, tôi thật tò mò không biết không thu lúa mì thì lấy đâu ra lương thực để phân phát?”
"Chuyện đó còn phiền đến chúng ta nhọc lòng sao? Tự nhiên sẽ có Mao chủ tịch vĩ đại dẫn đường cho chúng ta!” Triệu Hóa Dân vung tay lên, làm một bộ dạng đắc ý dào dạt, mấy ngày nay ông ta ăn hạt lúa mì đến mức cả người tràn đầy sức lực, "Để diệt trừ bốn hại thì về sau chúng ta còn phải đi đổ nước vào hang để bắt chuột vào ban ngày.
Ông xem ruộng lúa mì này, một cái hang chuột sẽ có một ổ chuột, một ổ chuột có ít nhất mười mấy con chuột lớn nhỏ, nếu chúng ta bắt được chúng nó thì sẽ tiết kiệm được bao nhiêu cân lương thực? Đội một Đội hai bọn họ có thể thu hoạch lúa mì còn không phải là nhờ chúng ta bắt hết chim sẻ và chuột hay sao?”
Người của phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại đều cảm thấy bắt chim sẻ cũng là tranh công kiếm điểm, nếu không phải có bọn họ bắt chim sẻ thì căn bản sẽ không được mùa đến như vậy.
Cho nên bọn họ đều cảm thấy công lao của chính mình còn lớn hơn so với thu hoạch lúa mì, thậm chí lúa mì của Đội một Đội hai được mùa cũng có công lao của bọn họ, lúa mạch của hai đội kia hẳn là phải phân cho bọn họ một nửa!
Loại này tư tưởng này lan tràn khắp Đội ba Đội bốn, thậm chí còn lan truyền tới Đội một Đội hai, làm nảy sinh nhiều cuộc cãi vã và xung đột.
Chẳng qua Đội một và Đội hai đều vội vàng gặt lúa mì, không có thời gian đi cãi nhau với bọn họ.
…
Mạc Như thấy đất trống càng lúc càng lớn, cô tiếp tục đi xuống rất dễ bị bại lộ, lập tức lấy cớ đau chân nên không thể hỗ trợ thu hoạch lúa mạch.
Cô nói với Chu Minh Dũ một lời rồi vác sọt đi cắt cỏ, dù sao thì trong đội cũng không ai quan tâm việc cô muốn làm gì, đều cho rằng cô vẫn còn ngây ngốc, hiển nhiên là cô có thể ra vào tự do.
Cô đi đến bãi tràng nhìn một chút, ông Chu đang chỉ đạo người đập lúa.
Từng xe lúa mì được kéo đến bãi tràng, sau khi dỡ xuống liền có người đem những cây lúa mì vừa to vừa cao cộng thêm căn tròn no đủ mang đi phơi nắng cho khô, sau đó trực tiếp đập lên tảng đá để hạt lúa mì rơi xuống.
Những hạt này được giữ lại làm giống, còn rơm lúa mì thì phân cho những xã viêu muốn xây nhà, giữ lại lợp mái, hoặc là giữ lại làm áo tơi che mưa.