Chu Minh Dũ sửa sang lại quần áo của mình một chút, buộc chặt ống quần và tay áo lại, quấn khăn lên tay đội nón vào, "phụt” anh phun ra một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, bước đến trước giá, chân phải ở phía trước chân trái ở phía sau, tay phải nắm cán gỗ, tay trái kéo trục bánh đà và sợi dây phía dưới túi tre, giống như giăng lưới bắt cá, đảo qua đảo lại từ phải sang trái, lưỡi hái quét ngang gốc rạ, động tác dứt khoát xẹt nhanh qua.


Mọi người lập tức nhìn thấy bốn năm luống lúa mạch theo phản ứng ngã rạp vào trong túi tre, còn Chu Minh Dũ thì lui về phía sau một bước, đặt lúa mì nằm trên mặt đất, quay đầu lại tiến lên hai bước tiếp tục cắt lúa.


Động tác của anh nhẹ nhàng tự nhiên, không bị gò bó và vô cùng uyển chuyển, thoạt nhìn như cảnh đẹp ý vui, mọi người đều trầm trồ khen ngợi ầm ầm.
Có mấy người trẻ tuổi không phục, cầm theo lưỡi hái của mình đi đến một nơi khác thi đua với anh.
Tay chân Chu Minh Dũ phối hợp vô cùng thành thạo, không nhanh không chậm mà đi vệ phía trước cắt lúa mạch, sau hơn mười phút đã cắt đổ hết một mảnh, mà những người muốn thi đua với anh đều bị ném xa phía sau.


Mọi người càng xem càng kích động, sôi nổi trầm trồ khen ngợi, hận không thể lập tức tự mình đi lên làm thử.
"Nếu là như vậy, không phải một mình cậu ta đã có thể làm bằng sáu bảy người chúng ta hay sao?”
Cho dù là làm việc thuần thục như ông Chu thì một mình Chu Minh Dũ cũng có thể cắt gấp ba lần ông, nếu những người đó còn không bằng ông Chu thì ít nhất phải bằng năm sáu người cộng lại!


"Có khi một ngày có thể cắt được ba bốn mẫu đất?” Tiếng nghị luận hết đợt này đến đợt khác, "Theo tôi thấy thì bốn đến năm mẫu đất lận.”
“Còn những lưỡi gặt khác không? Chúng tôi cũng thử xem sao!”
"Nếu đội chúng ta có mấy cái lưỡi gặt này thì về sau cắt lúa mì sẽ đỡ rắc rối hơn nhiều.”
“Đúng đấy, như vậy mới kiếm được nhiều điểm công tác!”


Trong lúc Chu Minh Dũ mệt sẽ đổi tay cho anh Ba, động tác bắt đầu của Chu Minh Quang có chút chậm, tốc độ không đuổi kịp một nửa của Chu Minh Dũ, một lát sau quen thuộc hơn nên cũng khá hơn một chút.
Thật ra kỹ thuật của Chu Minh Quang không có vấn đề, chẳng qua là nhìn thấy lưỡi hái sáng bóng như vậy có chút đáng sợ, làm cho chân tay cứng nhắc.


Mấy ngày nay Chu Minh Quang nhìn em trai út của mình với một ánh mắt khác, cảm thấy em trai trưởng thành lên không ít, không giống như trước kia chưa bao giờ hiểu chuyện, luôn là kẻ lỗ mãng.
Anh cười với Chu Minh Dũ: "Dùng tốt như vậy, vì sao trước kia chúng ta lại không nghĩ tới mà lấy ra tới sử dụng?”


Chu Minh Dũ nói: "Tấm rèm cửa sổ không bị chọc rách thì cũng là băng qua một ngọn núi, núi thì không dễ dàng vượt qua như vậy.”
Chu Minh Quang cười nói: "Út Năm này, hiện tại em nói chuyện càng ngày càng có trình độ nha.”
Sắc mặt Chu Minh Dũ bình tĩnh, “Anh Ba, em cũng là học lại của người ta mà thôi, tự mình thì làm sao biết được.”


Chu Thành Chí thấy anh em bọn họ muốn tốc độ có tốc độ, lập tức thương lượng cùng ông Chu, "Ông đi bãi tràng xem xét người nơi đó phơi tràng đập lúa đi, hôm nay có chút gió Nam, đem lúa rê sạch một chút.”
Lúa mì càng thu hoạch càng nhiều, trong một ngày đều phải đem đi phơi nắng, chà xát, rê thóc, sau đó đem lúa mì phơi khô chất thành đống, miễn cho đến lúc bãi tràng không đủ chỗ chứa.


Hiện tại ông Chu cũng rất yên tâm về con trai của mình, cho nên đồng ý một cách dứt khoát, “Cũng được.”
Bị Chu Minh Dũ vượt mặt như vậy, những người mạnh mẽ của ba đội khác cũng đều nói đi tìm lưỡi gặt của từng đội về sửa chữa, kết quả chỉ có lưỡi gặt của Đội một là còn, của những đội khác trực tiếp bị chia năm xẻ bảy căn bản tìm không thấy lưỡi gặt nằm ở nơi nào, trong một thời gian ngắn Đội một cũng không thể sửa được ngay.


Bất đắc dĩ, chỉ đành hâm mộ Đội hai nhà người ta có vũ khí gặt lúa mì sắc bén!
Trong khoảng thời gian này, Trương Căn Phát lại phái người tới nhắc nhở bọn họ buổi tối phải tham gia nhóm nhỏ diệt trừ bốn hại, ông Chu vẫn ậm ừ cho có lệ như cũ, sau đó thu dọn công cụ đi đến bãi tràng đập lúa.


Thời điểm gặt lúa mì, những người có năng lực thì có rất nhiều công việc, dù sao thì cũng phải thi đua cùng với ông trời để thu hoạch và gieo trồng gấp, chẳng may trời mưa thì sẽ có phiền toái rất lớn.
Người có kỹ năng như ông Chu, mặc kệ là làm cho chính mình hay là làm cho tập thể, từ trước đến nay ông đều không dám trộm lười biếng.


Vốn mọi người muốn bầu ông làm đội trưởng đội sản xuất, nhưng ông lại không chịu, ông nói rằng chính mình chỉ biết trồng trọt, không có tay nghề khác, lại không biết chữ cho nên dễ dàng làm chậm trễ công tác, sau đó ông liền đề cử Chu Thành Chí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play