Trương Cấu nói: “Theo tôi thấy khẳng định vẫn phải cùng nhau ăn cơm, tranh công kiếm điểm đều phải giao cho hội.”
Đinh Lan Anh đang khéo léo may vá quần áo, “Ở trong thôn đều là như vậy.”
“Làm gì có, chị dâu hai à, rất nhiều nhà có con trai kết hôn liền ở riêng, kết hôn một người thì ở riêng một nhà.


Nếu như được ở riêng, anh chị sống chung nhiều năm như vậy cũng đã sớm dựng nhà mới để ở rồi.”
Đinh Lan Anh lắc đầu, “Cô đừng nói thế, tôi đây còn không nắm chắc nữa là.
Nếu như được ở riêng thật thì cũng phải có người giúp chăm con…”


“Hiện tại bà ấy cũng đâu có giúp chúng ta trông con.” Trương Cấu bĩu môi, “Dựng nhà mới xong cũng chưa biết ai mới là người đến ở.” Chị ta thật sự muốn gia đình mình được dọn ra riêng, tuy rằng có hơi vắng vẻ một chút, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tự mình sống mà không cần phải nhìn sắc mặt của mẹ chồng.


Ở nhà chính, chuyện chặt cây đã được định, do Chu Minh Dũ toàn quyền phụ trách, nhưng phải chú ý an toàn không thể để bị thương, cũng không thể đụng tới phòng, tường của nhà mình hoặc nhà người khác.
Những người khác, sáng mai cũng không cần đi đến đất phân phối, phải ăn cơm sáng thật no, buổi sáng đi đến ruộng lúa mì nghe đội trưởng sắp xếp việc thu hoạch.


Buổi sáng thu hoạch ba mảnh lúa mì nảy mầm kém và bị khô hạn, nơi đó có bổ sung không ít cây đậu nành.
Dựa theo suy đoán của ông Chu, hẳn là hôm sau nữa mới có thể triển khai cắt lúa mì quy mô lớn, ngày mai Chu Minh Dũ có thể bận rộn chặt đốn mấy cây kia.


Chu Minh Dũ vô cùng mừng rỡ nắm tay phải của Mạc Như kéo cô về phòng ngủ, lại nghe thấy bên ngoài ngõ nhỏ truyền đến tiếng động ồn ào, leng keng boong boong, hét ba ré bốn, còn có cả tiếng phành phạch phành phạch.
“Mau mau, nơi này có, nhiều lắm đấy! Nhanh chóng hù dọa chúng nó, dùng gậy đập mạnh vào!”
Ngay sau đó lại là một tràng tiếng hoan hô, có gì đó rơi vào trong sân nhà họ Chu.
Chu Minh Dũ cùng Mạc Như đi ra nhìn xem, Đinh Lan Anh ở gian nhà cánh Đông cũng nhanh chóng thắp đèn dầu đặt ở trên cửa sổ, “Có chuyện gì vậy?”


Nương theo ánh đèn, Mạc Như nhìn đến trên mặt đất có rớt mấy con chim sẻ, không biết là đã chết hay là hôn mê, cô dùng chân thử thử quả nhiên thu được vào trong không gian, tối lửa tắt đèn người khác cũng không nhìn thấy động tác nhỏ của cô.


Có người bắt đầu gõ cửa, “Mở cửa, mở cửa, chim sẻ của chúng tôi rơi vào trong nhà.”
Chu Minh Dũ đứng cách tường quát: “Cút, mấy người đập thân cây nhà bọn tôi mà? Cái gì gọi là chim sẻ của mấy người, mấy người kêu nó có trả lời sao?” Những người này thật đúng là càng ngày càng quá đáng, ở phía trước ở thôn làm ầm ĩ thì cũng thôi đi, hiện tại còn chạy đến trong thôn ngõ nhỏ, còn để cho người khác ngủ hay không!


Người bên ngoài nghe thấy là giọng tên chết tiệt kia của nhà họ Chu liền thầm hô đen đủi, nói với Triệu Hỉ Đông: “Đông Tử, hay là mày kêu đi, không phải hắn với mày đều là anh em tốt của nhau sao?”
Triệu Hỉ Đông nhún nhún vai, “Bỏ đi, đừng tự tìm phiền phức, cứ đưa cho hắn làm điểm công tác đi, dù sao thì trước kia hắn cũng giúp đỡ tao, hiện tại cũng đến phiên tao giúp đỡ hắn.”


Đoàn người tiếp tục đi càn quét cây của nhà người khác.
Kết quả, bị bọn họ quậy phá nguyên một đêm như vậy, toàn bộ người trong thôn cả đêm đều ngủ không ngon, mấy đứa nhỏ lúc thì hoảng sợ lúc thì khóc rống không ngừng, người lớn cũng bị ác mộng liên tục, tức điên người.


Từ khuya cho đến gần sáng, lúc đó bọn họ quậy đủ rồi mới trở về ngủ, sáng hôm sau hơn một nửa người của trang trại nhà họ Chu đều dậy muộn.
Chu Minh Dũ nhớ đến chuyện chặt cây, nếu không nhanh chóng chặt cho xong, chờ đến lúc gặt lúa mì rồi còn gieo hạt vụ hè thì sẽ không có thời gian, vì vậy thà sớm còn hơn muộn.
Trời còn chưa sáng anh đã thức dậy như cũ.


Tổng cộng có ba cái cưa, mượn một cái cưa tay từ nhà ông nội, mượn một cái cưa khung hai người kéo từ trong đội, nhà mình có thêm một cái.
Trước tiên anh trèo lên cây hòe, bắt đầu từ trên xuống dưới cưa rớt từng cành khô.


Tuy rằng mới sáng nhưng trời cũng đã nóng lên, chưa gì anh đã ra một thân mồ hôi, lá cây, sâu rớt trên cổ áo, mồ hôi nhễ nhại có chút khó chịu, anh nhanh chóng buộc khăn quanh cổ.
Ngay sau đó Chu Minh Quang cũng đến để giúp anh cưa một cây khác, Chu Minh Dũ nhắc nhở anh ấy dùng khăn mặt quấn kỹ cổ áo lại để sâu khỏi chui vào.


Hai anh em đứng ở trên cây, “Kẽo cà kẽo kẹt”, cắm đầu cưa nhánh cây.
Hộ gia đình phía trước đêm qua đi theo đi đoàn đánh bắt chim sẻ, lúc này đang ngủ ngon lại bị tiếng cưa cây của hai anh em bọn họ đánh thức, cách cửa sổ hét lên: “Mới sáng tinh mơ, có để cho người ta ngủ không!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play