Triệu Hỉ Đông sửng sốt một chút, đây chính là biện pháp tốt do bọn họ ở trong nhà đại đội trưởng nghĩ ra được, chính mình suy nghĩ đến tình anh em nên giúp đỡ, Chu Thành Liêm đi sửa đập nước không ở nhà, cho nên hắn tới tìm anh đại, nhưng Chu Minh Dũ lại phân rõ giới hạn với mình?… Đây là sợ mình dính tiếng thơm của anh ta?


Hắn nhìn thoáng qua đoàn đánh bắt chim sẻ, bắt cả đêm ước chừng có thể bắt được mấy chục hoặc mấy trăm con!
Đây là bao nhiêu điểm?
Chẳng lẽ hắn sẽ cần mười điểm hai mươi điểm mà Chu Minh Dũ sẽ hỗ trợ cho hắn sao?
Hắn thu lại nụ cười, “Anh đại, là tôi nghĩ cho anh, nhưng anh thì lại…” Hắn cười cười cố làm ra vẻ như thật sự bị tổn thương, sau đó quay trở lại đoàn, đi theo bắt chim sẻ.


Chu Minh Dũ thấy nơi đó hơn phân nửa đều là đàn ông và phụ nữ của Đội ba Đội bốn, Đội một và Đội hai đều là một vài đứa con nít choai choai không có người lớn.
Bởi vì đội trưởng nói ngày mai phải đi thu hoạch cắt lúa mì, đó chính là chuyện vô cùng trọng đại, ai cũng không thể làm chậm trễ.


Hai người lại bận việc trong chốc lát, đầm mặt đất xong lập tức thu dọn công cụ rồi về nhà.
Tối nay ánh trăng chói lọi, ngày mai khẳng định là một ngày nắng gắt.
Khi về đến nhà, Mạc Như phát hiện Trương Cấu ở gian nhà bên cánh Đông thầm thì to nhỏ gì đó với chị dâu hai, thấy cô trở về, Đinh Lan Anh hô lên: “Sỏa Ni đã về rồi đấy à.”


Trương Cấu cũng quay đầu nhìn cô, “Sỏa Ni, hai người bận rộn gì vậy? Nhà chúng ta có phải thật sự sẽ xây nhà hay không?”
Chuyện xây nhà vốn dĩ không cần phải lừa gạt, Mạc Như cười nói: “Đúng vậy, trước tiên cứ chuẩn bị, chờ trồng xong vụ hè…”


Không đợi cô nói xong, Trương Cấu lập tức quay đầu lại nói chuyện với Đinh Lan Anh: “Chị dâu cả này, chị nói xem chúng ta có nên đi bắt chim sẻ luôn không, chị không nghe lúc mở cuộc họp bọn họ đã nói sao, chim sẻ dễ bắt nhất, còn dễ hơn cả bắt ruồi muỗi, chuột là khó nhất, vừa giảo hoạt lại vừa tham lam, chị bỏ thuốc, làm bẫy gì cũng đều không bắt được bọn chúng.”


Đinh Lan Anh thấy Mạc Như đang đứng bên ngoài rõ ràng có chút bối rối cho nên cảm thấy rất ngại, đẩy đẩy Trương Cấu ra lập tức đi tới cửa, nói với Mạc Như: “Bụng em lớn rồi cũng đừng làm mệt quá, có mấy việc cứ để Út Năm làm là được.”


“Cảm ơn chị dâu hai quan tâm, em đã biết rồi.” Mạc Như nói xong liền đi rửa ráy sạch sẽ.
Cô mới vừa xuyên không tới đây, tất cả lực chú ý đều đặt ở không gian cùng việc tồn trữ lương thượng, trước đó Trương Cấu nói gì hay làm gì cô cũng đều không chú ý, lúc này mới cảm thấy có chút không thích hợp.


Rõ ràng là Trương Cấu hỏi mình trước, cô còn chưa nói xong mà Trương Cấu đã quay đầu nói chuyện với chị dâu hai.
Thật là bất lịch sự!
Cô cũng không buồn bực, dù sao thì mình xuyên không tới nơi này cũng không phải là để chịu đựng mấy cơn giận không đâu của người khác, chị phớt lờ tôi sao, tôi còn chẳng thèm quan tâm đến chị, trong nhà cũng không phải do Trương Cú chị làm chủ.


Nghĩ như vậy, cô lại vui tươi hớn hở đi tìm Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ đang báo áo tiến trình việc xây nhà mới với ông bà hai ở gian phòng phía Đông của nhà chính.
Anh đã nói một chút về kế hoạch xây một gian nhà gỗ trước, cái này dễ dựng lại không cần quá nhiều người hỗ trợ, chỉ cần dựng xong khung gỗ là được.


Ông Chu cùng Trương Thúy Hoa nghe anh nói có lý, cho nên đều tỏ vẻ đồng ý, họ cũng đều biết trong chốc lát không thể gấp gáp, vì vậy cũng không tạt cho anh một gáo nước lạnh, chỉ để anh tự do lăn lộn.
Dù sao cũng không tiêu tiền, đồ vật trong nhà cũng không bị lấy đi, cho nên cũng không gây rối được gì.
Chu Minh Dũ xin cưa đoạn hai cây hòe ngoài cửa cùng với cây ngô đồng trong nhà, “Cây hòe đã quá già, bị nứt nẻ, không cách nào làm vật liệu, cây liễu cũng đã nhiều năm, cho nên giữ lại đi.”


Nói đến cây liễu, Trương Thúy Hoa nói: “Cây liễu khẳng định không thể để con dùng được, đó là đồ lưu trữ cho mẹ và ba con làm quan tài, qua thêm chút thời gian nữa sẽ chuẩn bị sẵn vị trí để lập mộ.”
“Mẹ, nói cái này làm gì chứ, vẫn còn sớm, mẹ và ba ít nhất cũng phải sống thêm năm mươi năm nữa.”
Trương Thúy Hoa bật cười ha ha, xua tay nói: “Không trông cậy sẽ sống lâu như vậy, có thể sống đến bốn thế hệ cùng đường là đã cảm thấy rất đủ rồi.”


Giọng của bà hơi lớn, Trương Cấu ở gian nhà cánh Đông nghe thấy bà nói bốn thế hệ cùng đường sắc mặt liền liền trắng bạch, nhỏ giọng nói: “Chị dâu hai, ý này là già chưa chết thì nhỏ không được ở riêng sao?”
Đinh Lan Anh an ủi chị ta, “Không ra riêng cũng ở không nổi, khẳng định phải tách ra ở, không thấy vợ chồng Út Năm đi xây nhà sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play