Điều này hiển nhiên là cổ vũ cho sự kiêu ngạo của Trương Thúy Hoa, càng ngày bà càng cảm thấy chính mình khác hẳn với mấy người con gái có chồng khác, chỉ biết nhìn chằm chằm vào lông gà vỏ tỏi, người bình thường không để vào mắt, chuyện bình thường thì không xen vào, nhưng nếu ai dám bác bỏ bà thì bà sẽ mắng trời mắng đất, mắn đến nỗi người đó khóc lóc thảm thiết.
Nhưng cho dù Trương Thúy Hoa có tật xấu như vậy, lại còn nuông chiều con út quá đáng, Đinh Lan Anh cũng thấy hài lòng rồi.
Chính mình ở nhà mẹ đẻ ăn không đủ no, cho dù có làm việc giống như anh trai em trai thì cũng phải luôn húp cháo loãng, để dành đồ khô lại cho đàn ông ăn.
Hiện tại, chị em dâu bọn họ đều được đối xử giống như đàn ông, không giống nhà người khác đàn ông ăn khô đàn bà húp cháo.
Mà mình thì lại không cần mẫn càng không khéo tay, nhưng chỉ cần làm việc là được dù hư hay thành thì mẹ chồng cũng sẽ không chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, càng sẽ không gây khó dễ, so với những mẹ chồng khác đối đãi với con dâu trong thôn thì chị cảm thấy khá tốt.
Ngoại trừ việc Hồng Lí Tử cô chút vô kỷ luật, ai nói gì nghe nấy rất có khả năng sẽ gây hoạ bên ngoài, chị cảm thấy cũng không có gì quá đáng.
Huống chi hiện tại Hồng Lí Tử thoạt nhìn cũng đã thay đổi tốt lên, càng không còn tật xấu nữa.
Nhưng mà hiển nhiên, Trương Cấu vẫn chưa xoay chuyển được đầu óc, còn nói thầm sau lưng, nhưng khi giáp mặt thì chưa bao giờ dám làm gì.
Theo Đinh Lan Anh thấy, trước kia Trương Cấu cũng rất tốt, không hề so đo cái ăn cái mặc gì với ai, kể từ hai ngày Mạc Sỏa Ni không còn ngốc nữa, chị phát hiện Trương Cú đã có dấu hiệu đầu tiên.
Ngày hôm qua nói trẹo chân muốn trở về nghỉ ngơi, chị liền biết Trương Cú giở trò, chị có lòng muốn khuyên hai câu nhưng lại không tiện mở miệng, suy nghĩ cũng không gì to tát, dù sao vẫn còn mẹ chồng trấn áp được.
Sau khi ông Chu cùng Trương Thúy Hoa đi đến bãi tràng, liền thấy con trai mình đang ở trần cầm đầm đầm mặt đất, buổi trưa trời nắng nóng, trên người anh đầy mồ hôi, cơ bắp săn chắc rất đẹp mắt.
Trương Thúy Hoa bắt đầu đau lòng con trai út, “Hồng Lí Tử, vì sao con lại tự làm một mình như thế, chờ anh ba con làm cùng đi.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Sức lực con mạnh mẽ, làm chút việc này không mệt tý nào.”
Ông Chu ngậm tẩu thuốc dài đi một vòng nhìn nhìn, nói: “Gia đình chúng cũng phải dựng thêm nhà, chờ thằng bốn kết hôn, thằng ba và thằng út có thêm miệng ăn nữa, đến lúc đó trong nhà ở không nổi.”
Trương Thúy Hoa biết ông đã đồng ý, “Xin đất nền nhà thì không thành vấn đề, nơi này vốn dĩ là chỗ của chúng ta, chỉ là không có nguyên vật liệu, gỗ đá đều không có.”
Ông Chu gõ gõ vào tẩu thuốc, “Nhân công thì có trên đội hỗ trợ, mấy thứ nguyên vật liệu thì đi hỏi nhà anh cả và cậu em trai thứ tư xem sao, hỏi xong lại hỏi đội trưởng, có thể nhận được sự giúp đỡ từ trong đội hay không.”
Chu Minh Dũ nghe thấy ba và mẹ đã đồng ý, lập tức đưa ra đề nghị, “Ba, trong đội nợ tiền nhà chúng ta, có thể thay thế bằng vật liệu không? Cây cối trong đội cũng đã trưởng thành, còn có tồn trữ thân cây cao lương… không thì cho cái nồi để nấu cũng được.”
Trương Thúy Hoa vỗ tay một cái, cách gán nợ tốt! Hàng năm trên Tỉnh nhận được nhiều khoảng như vậy, “Từ cuối năm 1955 trong đội cũng thiếu nợ chúng ta một ít sổ sách, cũng nợ không đáng kể, nhưng mà năm rộng tháng dài đừng để đến lúc đó lại không có kết quả gì.”
Chu lão hán gõ gõ tẩu thuốc, gật gật đầu, “Cứ làm như vậy đi.”
Mấy điểm công tác kia căn bản lấy lại không được, cộng dồn từng năm càng thiếu nợ nhiều hơn, khẳng định kết quả cuối cùng là không giải quyết được gì, nếu không lấy lại được thì chi bằng dùng nguyên vật liệu để đổi đi.
Vật dụng trong nhà bằng nhôm có khả năng là không được, nhưng vật liệu xây nhà, còn có đồ dùng sinh hoạt như lu, ấm sành, chậu sành gì đó cũng có thể.
Mạc Như vừa nghe thấy liền nổi lên tâm tư, nếu như có cái lu lớn thì có thể ngâm các loại dưa muối, cà muối, hột vịt muối, cô có không gian giữ tươi, bỏ vào trong đó cũng không sợ hư, còn có thể ăn mọi lúc!
Cô suy nghĩ, không thể chỉ cần mỗi đồ sành, tốt nhất là có gốm tráng men, nếu như có đồ sứ thì càng tốt, đương nhiên đồ sứ chỉ là nằm mơ.
Lúc này ở nông thôn hầu hết đều bán loại nồi niêu bằng đất sét nung, các loại gốm tráng men đều thiếu chứ đừng nói gì là đồ sứ tinh xảo, chén ăn cơm trong nhà đều là sứ nhám sần sùi, ấm đun nước toàn được làm bằng đất nung đen, chỉ có bình ngâm dưa muối là ngoại lệ được làm bằng gốm tráng men, bởi vì bùn đất sẽ bị ăn mòn.