Chương 4: Một nghèo hai trắng tay (2)
Hồng Lí Tử là tên thường gọi của Chu Minh Dũ, lúc trước, thời điểm Trương Thúy Hoa mang thai thì nằm mơ thấy một con cá chép đỏ thẫm dài ba mét nhào vào lồng ngực bà, lúc đi sinh lại nằm mơ thấy con cá chép đỏ thẫm kia bay lên trời, bà vẫn luôn cảm thấy đứa con trai này là do ông trời ban cho nàng, cho nên đặc biệt thân thiết.
Anh biết vì sao Trương Thúy Hoa lại hỏi như vậy.
Nguyên chủ là một kẻ lỗ mãng, cả ngày cứ không phục người này, không hài lòng người kia, đặc biệt là không quen nhìn mấy tên có cái đuôi vểnh lên trời, ví dụ như gia đình của Trương Căn Phát, dựa vào việc tích cực đấu tranh với người khác cho nên chuyển mình lên làm cán bộ đại đội.
Sức lực của cậu ta lớn hơn so người bình thường rất nhiều, một lời không hợp liền động nắm tay, ngoại trừ lời nói của mẹ cậu ta ra thì lời nói của ai cũng đều không nghe, những người bình thường đều sợ cậu.
Tuy rằng cậu ta không đánh con gái cùng với người thành thật, nhưng lại không ngăn nổi thói quen bừa bãi, cảm thấy sức mạnh vô hạn của mình giống như Tiết Nhân Quý năm đó có thể đánh lên tận trời, luôn ôm vào người mấy chuyện bất bình, thích bênh vực kẻ yếu, còn hay tự cho là đúng, vì thế mà không ít người nói xấu cậu ta, đa số người trong thôn lén lút gọi cậu là "thằng khốn nạn kia”.
Nửa tháng trước, Chu Minh Dũ đã đánh nhau với Trương Kim Nhạc, là con trai út của cán bộ đại đội Trương Căn Phát, cậu đá gãy chân Trương Kim Nhạc chỉ với một cú đá, trong khi đó em họ của Trương Kim Nhạc lại dùng gậy đập vào đầu cậu ta.
Khi ấy Chu Minh Dũ đã bị đập cho bất tỉnh, tuy rằng đầu không bị bể nhưng ước chừng hôn mê ba ngày mới tỉnh.
Sau khi tỉnh lại vẫn luôn đau đầu choáng váng, cứ dai dẳng như vậy suốt mấy ngày, đến tối hôm qua trong lúc ngủ say thì lại bị Chu Dũ xuyên không vào.
Cũng không biết có phải trong màn đêm u tối thật sự có lực lượng gì đó hay không, mà lại để anh cùng Mạc Như xuyên không đến nơi này, Chu Minh Dũ và Mạc Sỏa Ni thật ra cũng đã cùng nhau rời đi rồi, hy vọng là xuyên không đến một nơi khác.
Chu Dũ cười cười, "Mẹ, đã khá hơn nhiều rồi, hiện tại không hề choáng váng một chút nào.”
Trương Thúy Hoa vẫn không yên tâm, nhỏ giọng nói: "Sỏa Ni khỏe mạnh rồi, đầu của con không còn choáng váng nữa, đây đúng là chuyện tốt.
Tục ngữ có nói, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, chúng ta tự mình biết là được rồi đừng đi ra ngoài nói lung tung, cứ để cho Sỏa Ni ở trong nhà, mấy ngày này con cũng đừng đi làm việc, đã có ông ấy và mấy người anh trai của con rồi.”
Sở dĩ bà không cho Chu Minh Dũ đi làm việc, một là vì từ nhỏ cậu ta đã là con trai cưng của bà, "Cháu đích tôn, con trai út, huyết mạch của bà nội”, tính tình Chu Minh Dũ trở nên cáu kỉnh như thế cũng một phần là vì bà dung túng nuông chiều.
Thứ hai chính là vì bà suy nghĩ, dù sao thì hiện tại đi làm cũng kiếm đủ ăn, vì sao cả nhà đều phải đi làm? Suy cho cùng thì phần ăn phát cho mỗi người cũng có hạn chế, sẽ không phát nhiều hơn, mặc dù có làm thì sẽ có tiền nhưng bởi vì trong nhóm có người làm chậm trễ cho nên đã nợ đội một khoảng, căn bản bọn họ cũng không lấy được tiền, tất cả lương đều bị treo.
Vì vậy bà cảm thấy vợ chồng con trai không cần phải đi làm thêm mà cứ ở nhà lo chuyện ruộng vườn là được.
Đương nhiên, khẳng định sẽ có người khác nói ra nói vào, nhưng cũng không dám đến thẳng trước mặt bà mà nói, nhà họ Chu bà có xuất thân gia đình tốt, là phần tử tiên tiến ủng hộ Đảng và yêu quân đội! Bọn họ làm nhiều hơn, hay là làm tốt hơn so với nhà bà? Không phải bà nói mạnh miệng, mà là cho dù toàn bộ phụ nữ trong nhà không đi làm thì vẫn làm tốt hơn nhiều nhà khác!
Chu Dũ hiểu, ông ấy chính là ba, anh gật gật đầu, "Mẹ là người thương con nhất, sau này con và Soả Ni sẽ thật hiếu thảo với mẹ.”
Mạc Như nhìn anh như thể người như Chu Dũ anh vậy mà lại biết nói những lời ngon tiếng ngọt như thế!
Trương Thúy Hoa vô cùng hài lòng, nhìn thấy áo lót và quần đùi trên người Mạc Như xộc xệch cũng không nói gì, để cho bọn họ ngủ tiếp một giấc, bà bưng đèn dầu và xách theo con chuột định rời đi.
Chu Dũ vội nói: "Mẹ, mẹ để đèn dầu ở đây đi, con giũ giũ chăn.”
Tấm chăn đã bọc qua con chuột, với thói quen ăn ở sạch sẽ của Mạc Như, chỉ sợ là không thể thích ứng kịp, hẳn là nên để đèn sáng nói chuyện một lúc để làm cô ấy quên đi.
Tuy rằng Trương Thúy Hoa tiếc dầu, nhưng mà con dâu ngốc nghếch đã khỏi bệnh trong lòng bà cũng thấy vui, vì vậy hào phóng đặt đèn dầu trên giường đất, vui sướng hài lòng xách con chuột đi ra ngoài.