Chương 3: Một nghèo hai trắng tay
“Là chuột!” Động tác của Chu Dũ cũng mau lẹ, đột nhiên lấy chăn ném qua trùm con chuột lại không cho nó chạy.
Bên ngoài có ánh sáng hiện ra, giọng nói của một người phụ nữ vang lên, “Hồng Lí Tử, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Kẽo kẹt một tiếng, một người phụ nữ nông dân khoảng chừng năm mươi tuổi bưng một chiếc đèn dầu tiến vào, ánh sáng lờ mờ lập tức tràn ngập khắp căng phòng chật chội.
Người đến là Trương Thúy Hoa, mẹ của Chu Minh Dũ, “Cả đêm nghe mấy đứa rầm rầm rì rì, có chuyện gì vậy?”
Mạc Như mở miệng, suýt chút nữa là gọi bằng cô, vội vàng sửa lại, "Mẹ, có chuột.”
Trương Thúy Hoa nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, “Con kêu ta là gì?”
Mạc Như sửng sốt một chút, chẳng lẽ không phải gọi là mẹ sao?
Chu Minh Dũ giải vây cho cô, "Mẹ, nhanh lên một chút! Con tóm được một con chuột.”
Trương Thúy Hoa vừa nghe thấy, lập tức nhảy lên giường đất một cách lanh lẹ, cùng với con trai, hai người kết hợp, mỗi người túm chặt một đầu tấm chăn, nâng lên rồi xoay mạnh vài cái, thừa dịp lúc đầu óc con chuột bị choáng váng, Trương Thúy Hoa bay nhanh lại mở ra chăn ra xách cái đuôi chuột lên đập "Bộp bộp” lên bệ cửa sổ.
…
Mạc Như hoàn toàn choáng váng, vậy mà cũng được sao!!!
Trương Thúy Hoa mắng nhiếc con chuột kia, "Ngay cả ta còn ăn không đủ no, vậy mà ngươi lại ăn đến nổi cái bụng tròn vo, bà đây cực cực khổ khổ tích góp được một chút lúa thóc cũng không đủ cho con chuột tinh nhà ngươi no bụng!”
Bà nhớ tới con dâu ngốc nghếch vừa kêu bà là mẹ, quay đầu nhìn lại thì thấy Sỏa Ni đứng tránh ở phía sau lưng con trai, vẻ mặt khẩn trương nhìn con chuột trong tay mình.
Đôi mắt đờ đẫn ngày xưa giờ đã trở nên vô cùng lanh lợi, không còn chút dáng vẻ ngốc nghếch của ngày trước, nhìn thế này quả thật ra dáng con dâu xinh đẹp, trách sao tên tiểu tử thúi kia cứ một mực đòi cưới cho bằng được.
Nhà mẹ đẻ của nàng dâu ngốc nghếch này chính là người của nhà họ Mạc, cô ta không phải ngu ngốc bẩm sinh, khi lên bảy trong lúc bảo vệ cho em trai lớn thì bị người ta đẩy ngã đập đầu vào tảng đá mới trở nên ngốc nghếch.
Sau khi bị choáng váng thì lập tức trở nên ngây ngây ngốc ngốc, không nhận ra người nào chứ đừng nói là làm việc, cũng may là không bẩn thỉu, lớn lên lại trông sáng sủa, sau khi con trai nhìn thấy liền đem lòng yêu thích, một hai phải cưới về nhà.
Trương Thúy Hoa nghĩ đến việc này lại có chút lo lắng, tuy rằng hiện tại con dâu không còn ngốc nghếch nữa, nhưng mà có phải vẫn chỉ mang bộ não của đứa con nít bảy tuổi hay không.
"Sỏa Ni, con nhìn xem đây là gì?”
Mạc Như: "Con… Chuột.”
Trương Thúy Hoa gật gật đầu, “To như vậy, thật đúng là một con chuột, sáng mai mẹ sẽ nướng lên cho con ăn nha.”
Mạc Như đột nhiên cảm thấy buồn nôn, gắt gao nắm lấy Chu Minh Dũ, lắc đầu nguầy nguậy, "Mẹ, không cần, không cần đâu, vẫn là để mọi người ăn thì hơn.”
Chu Dũ cảm giác quần của mình sắp bị cô kéo xuống, nhanh chóng giải vây, "Mẹ, Sỏa Ni mới khỏe lên một chút, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu, để con dạy lại cho cô ấy.”
Trương Thúy Hoa hài lòng gật gật đầu, trước đây bà cũng không ghét con dâu ngốc nghếch cho lắm, hiện tại khỏe mạnh lại thì bà càng mừng rỡ hơn, vui vẻ rạo rực nói: "Như vậy cũng rất tốt rồi, tốt nhất là có thể tự chăm con của mình được.” Cũng không trông cậy nàng có thể làm việc kiếm tiền, chỉ cần sinh con đàn cháu đống cho Tiểu Ngũ là được.
Bà lại hỏi Mạc Như mấy vấn đề mà mấy đứa con nít lên ba đều biết, thấy Mạc Như trả lời không hề mắc sai lầm thì càng thêm vui vẻ ra mặt, tiếp tục hỏi Mạc Như làm như thế nào mà đột nhiên đầu óc lại rõ ràng.
Mạc Như mở miệng nói: "Mẹ, con vừa nằm mơ, có một thần tiên cả người phát ra ánh sáng, dùng tay chụp vào trên trán như vậy…”
Tay trái chống nạnh, tay phải thì múa máy trên người Chu Minh Dũ.
Hai mắt Trương Thúy Hoa sáng lên, “Thần tiên kia có dáng vẻ như thế nào? Là ông tiên có râu bạc?”
Mạc Như bịa chuyện vài câu, nghĩ đến mấy cái hình tượng thần tiên trong cảm nhận của dân chúng cũng là như vậy, cho bên ứng phó cho qua là được.
Nào ngờ Trương Thúy Hoa lại cho là thật, vỗ tay một cái, hạ giọng nói: “E rằng đó chính là ông tổ nhà chúng ta hiển linh, các con biết là được rồi, đừng ra ngoài nói lung tung." Nếu như để những người khác biết Mạc Sỏa Ni đầu óc bình thường lại rồi thì nhất định phải bắt đầu đi làm việc, trước tiên cứ chờ sinh xong rồi nói sau.
Thấy con dâu thật sự đã hiểu chuyện, bà mừng rỡ đến mức giống như nhặt được thỏi vàng, vốn cho rằng lấy một túi khoai lang khô để đổi lấy một đứa con dâu ngốc nghếch để dỗ dành cậu con trai mình vui vẻ mà thôi, hiện tại xem ra là người ngốc có cái phúc của người ngốc.
Người phụ nữ lại nhớ đến chuyện của con trai mình, “Hồng Lí Tử, đầu của con còn choáng váng không?”