Chương 120: Hiến lương vất vả.(1)


Chu Minh Quốc thò lại gần lặng lẽ bốc mỗi đội vài hạt về nếm thử, con mẹ nó, kém xa so với bọn họ.
Mấy người kia cắn vào cũng tính là phơi khô, nhưng cũng không nghe thấy âm thanh giòn rụm.
Hơn nữa, thứ bọn họ giao đều là hạt căn tròn no đủ, thứ mấy người kia giao bẹp dúm vừa thấy là biết đồ bỏ đi.


Chu Minh Dũ nghe xong cũng qua đi nhìn xem, lập tức thấy tên nhân viên thu mua tên Tôn Kiến Thiết kia đứng ở nơi đó vênh mặt hất hàm, sai khiến chỉ huy nhân viên cân đo và người đưa lương thực, bảo cho bọn họ phải làm thế này thế kia.


Ở cái thời đại trồng lương thực thiếu hụt nghiêm trọng như thế này mà tên Tôn Kiến Thiết kia lại có thể ăn đến mức cái bụng phình to, nếu như để Trương Căn Phát nhìn thấy, ước chừng sẽ hâm mộ chết được.
Lúc này lại có thêm một người nộp thuế lương thực “Không đủ tiêu chuẩn”, thời điểm giao qua bị Tôn Kiến Thiết ngăn đón, hắn ta vươn mấy ngón tay béo núc bốc mấy hạt lúa nếm thử một chút, phi một tiếng, “Không khô, trở về phơi tiếp!”


Người đội trưởng kia vừa nghe thấy lập tức nóng nảy, “Bọn tôi phơi đến mức giòn rụm, làm sao có thể không khô được?” Ông ta tự hốt một nắm lên nhai, giòn tan.
Tôn Kiến Thiết cười lạnh, "Tôi nói ông nghe này, ông là nhân viên thu mua à? Hay ông là người quyết định?” Hắn duỗi tay ra bốc mấy hạt lúa mì đưa cho người đội trưởng kia, "Ông nếm thử.”


Đội trưởng cầm một hạt bỏ vào trong miệng, quả nhiên không giòn, vẻ mặt ông đầy nghi hoặc.
Tôn Kiến Thiết lại làm ra vẻ như ngại tay mình bị dơ, nhanh chóng phủi phủi, đắc ý nói: "Tôi nói đúng chứ, đi phơi đi!”
Bên kia, Chu Minh Dũ lại quan sát cẩn thận, thấy tên Tôn Kiến Thiết này rõ ràng là giấu một ít hạt không khô, sau đó làm khó dễ người thành thật kia.


Rất nhanh, lại có người tiếp tục đưa thuế lương thực đến, bọn họ có lén tiếp xúc với Tôn Kiến Thiết, ngay trong lúc bắt tay Chu Minh Dũ nhìn thấy có cái gì đó được sang tay.
Lại một lát sau, người đội trưởng trước đó bị từ chối lại tới nữa, lúc này ông ta giống như được cao nhân chỉ điểm, nắm một tấm phiếu nhăn dúm, phỏng chừng không nhiều lắm.


Ông ta mới vừa đưa qua, ai ngờ nhân viên thu mua kia đưa tay tát người đội trưởng một cái, thét to: "Ông muốn làm gì, cái đồ phần tử xấu xa, ông thế này là muốn dùng viên đạn bọc đường của giai cấp tư sản tới đây để ăn mòn những cán bộ tốt của chúng ta sao! Tôi muốn báo cáo đội trưởng đội dân binh bắt ông đến cuộc họp phê bình!”


Những đội viên đi cùng đều vây lại đây lý luận, “Dựa vào cái gì mà đánh người!”
Hắn ta hô to một tiếng, lập tức có hai dân binh đang trong phiên trực khiêng thương chạy tới hét lên: “Người nào quấy rối?”


Tôn Kiến Thiết dùng chân đá người đội trưởng kia lăn ra đất, phi một tiếng, "Thuộc đội sản xuất nào, ghi nhớ lại cho tôi, về sau người của bọn họ tới liền tra xét cho thật kỹ có phải phần tử xấu hay không!”
Chu Minh Dũ thấy hắn kiêu ngạo như vậy, lập tức đi tìm Chu Thành Chí, bảo ông đi tìm người đội trưởng đội sản xuất có quen biết và lén giao dịch với Tôn Kiến Thiết trước đó để tìm hiểu một vài tin tức.


Trang trại nhà họ Tôn của trấn Vọng Tiên dựa vào việc tạo vệ tinh lương thực bò lên một nhóm người, cái tên Tôn Kiến Thiết này là bí thư đại đội, có quan hệ với phó trưởng sở quản lý lương thực cho nên chạy đến trấn Song Câu bọn họ lên làm nhân viên thu mua của sở quản lý lương thực.


Đừng thấy chức vụ nhân viên thu mua không lớn, thực ra chức quyền không nhỏ, bởi vì hắn có thể cân nhắc các đội sản xuất đưa lương thực tới có đủ tư cách hay không, có thể trực tiếp nhập kho bảo tồn hay là tiếp tục mang đi phơi.


Ngày đầu tiên hắn tới đã ra oai phủ đầu với đội nhóm đưa lương thực của trấn Song Câu, bảo mười mấy đội sản xuất kia đem lương thực tới sân này phơi, ước chừng phơi ba ngày mới chịu thu.
Sau đó có người động não, suy nghĩ khẳng định là hắn muốn nhận được thứ tốt liền thử thử, quả nhiên là như thế.


Nhóm đầu tiên hối lộ, hắn chỉ cần hai xu.
Nhưng ngày hôm sau liền biến thành ba hào!
Đến bây giờ, thấp hơn năm hào hắn đều không thèm liếc nhìn, vừa rồi người đội trưởng kia ước chừng đã đưa hắn một hào cho nên bị khinh bỉ nghiêm trọng.


Hiện tại hắn đã muốn một đồng!
Một đồng tiền chính là mười cân lúa mì, là phần thức ăn một ngày của một người lao động tráng kiện!
Chu Thành Chí tức giận không hề nhẹ, "Vì sao mấy người không đi tìm lãnh đạo của sở quản lý lương thực? Sở trưởng đâu?”


Người nọ vỗ vỗ vai ông, "Ông Chu, ông cho rằng vẫn còn là khi đó sao? Hiện tại đã khác xưa rồi, sở trưởng còn có thể không cho phó sở trưởng mặt mũi hay sao? Đều không có biện pháp, hắn có quyền có tiếng nói, giao không thượng cũng đành chịu.
Nếu ông không vừa ý hắn, thì hắn sẽ giày vò ông vài ngày, có người không phục liền đến phơi ba bốn ngày!” Người nọ lắc đầu một cách bất đắc dĩ, mang theo người của mình rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play