Chương 119: Bất công (4)
Một hộ gia đình nông dân thường dùng nồi sắt lớn có đường kính sáu mươi tám centimet giá ba đồng, thật sự rất đắt.
Mạc Như thương lượng với Chu Minh Dũ, bọn họ chỉ có hai người, hơn nữa cái nồi lại quá to, chi bằng mua cái nhỏ hơn một chút, cũng không bị lãng phí phiếu mua nồi.
Phùng Như lập tức nói một tiếng với người phụ trách bán hàng bên này, người nọ cũng đồng ý, sau đó yêu cầu bọn họ chọn một cái nồi sắt đường kính bốn mươi lăm centimet, thêm một con dao làm bếp và một cái vá, sau đó bảo bọn họ thối lại một tấm phiếu mua hàng đồng giá với kích cỡ nồi sắt.
Những mặt hàng gốm sứ khác thì không cần phiếu, một số thợ thủ công cũng tự đốt mấy thứ này ở nhà rồi mang về vùng nông thôn bán.
Mạc Như chọn mua một cái ấm đun nước, một cái tô bự và bốn cái chậu sành, lại mua một thêm một cái lu sành và mấy thứ dụng cụ nấu nướng không bị trùng lặp với trong nhà.
Mặt hàng này rất rẻ, nhìn một đống đồ vậy mà cũng chỉ mất ba bốn hào.
Chu Minh Dũ thấy còn dư lại mấy hào lập tức chọn một cái nồi hầm dành cho ba người ăn, "Ninh cháo nấu canh gì dùng cái này giữ nhiệt rất tiện lợi.”
Mạc Như cũng đồng ý, sáng tối nấu một ít cháo gạo kê ăn cũng khá tốt, vì thế đem theo bảy đồng bị hai người tiêu hết còn dư lại ba xu, Chu Minh Dũ lại gợi ý cho cô mua một ít đường phèn.
Ngoại trừ còn dư lại mấy tấm phiếu vải, bảy đồng tiền không còn dư một xu, hai người nhìn nhau cười, cảm giác còn sảng khoái hơn so với kiếp trước tiêu mấy trăm ngàn.
Thật là nghẹn đến mức hết chịu nổi.
Mua nhiều như vậy bọn họ cũng mang đi không hết, trước tiên gởi lại nơi này, lát nữa đánh xe qua kéo về.
Bọn họ nói một tiếng với Phùng Như, Phùng Như bảo bọn họ cứ đi đi, đặt ở nơi này sẽ không bị mất, hai người nói cảm ơn rồi đi đến sở quản lý lương thực.
Tuy rằng nơi mua bán của xã không phải rất lớn, nhưng Mạc Như đi dạo cũng thấy rất vui vẻ, rất nhanh đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua.
Trên đường đi cô tự mình ăn một cục đường phèn, ngọt đến mức tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, bất giác ngân nga một đoạn nhạc.
Thời điểm đến được sở quản lý lương thực, hai người phát hiện mọi người có điểm gì đó không thích hợp?
Chẳng những bọn ho thả lương thực nằm xõa trong sân phơi, vẻ mặt nguyên một đám người còn giống như đưa đám, như vậy là sao!?
Chu Minh Dũ biết đội trưởng không phải một người hiền lành, nhưng cũng tuyệt đối không phải một người tức giận lung tung, nếu bạn làm tốt nhiệm vụ của mình thì ông ấy sẽ bao dung rất nhiều vấn đề.
Hiện tại ông ấy lại tức muốn hộc máu như vậy, khẳng định là đã xảy ra chuyện phiền toái, Chu Minh Dũ nhìn một vòng, lập tức đoán được là vấn đề về lương thực, “Bọn họ không chịu thu?”
Ở nhà đã phơi đến khô đến mức không thể khô hơn được nữa, vậy mà vẫn phải phơi lại.
Chu Thành Chí tức giận: "Mấy tên quỷ nhỏ kia còn khó chơi hơn cả Diêm Vương, chính là tên nhân viên thu mua cùng với nhân viên cân đo, hai người bọn họ hợp sức lại làm khó dễ người khác.”
Bọn họ đem lúa qua cân, tên nhân viên thu mua kia bốc lên nắm hạt cắn thử một cái, tiếng hạt nghe răng rắc nhưng hắn lại nói không đạt yêu cầu, phải tiếp tục phơi.
Tên nhân viên thu mua này là người mới tới, Chu Thành Chí không quen biết hắn, ông hỏi thăm thì biết hắn tên Tôn Kiến Thiết, là người của trang trại nhà họ Tôn do trấn Vọng Tiên điều tới.
Ông đi lên nói rất nhiều lời dễ nghe, kết quả người ta sống chết không chịu nghe, còn giở giọng quan lại mắng cho ông một trận.
"Tôi nói này ông đồng chí già, ông làm như vậy không phải là bảo chúng tôi phạm sai lầm hay sao? Không khô chính là không khô, ông không thể lừa gạt tôi, không thể lừa gạt Đảng cùng nhân dân, không thể lừa gạt chủ tịch Mao như thế!”
Chu Thành Chí nói tiếp đã bị hắn xụ mặt đẩy một cái, "Cái ông già này sao ông lại đáng ghét đến như vậy, không nhìn thấy tôi đang vội lắm sao? Ông cứ ở chỗ này lải nhải dài dòng thì tôi còn làm việc kiểu gì? Chậm trễ việc thu lương thực yêu nước ông có chịu trách nhiệm nổi không?”
Chu Thành Chí tức giận liền nói muốn đi tìm lãnh đạo của bọn họ để phân xử.
Tôn Kiến Thiết không sợ, hắn càng nổi giận hơn, trực tiếp quăng luôn xấp vở, “Không thu nữa, không thu nữa, mấy người có bản lĩnh lắm đúng không, dám uy hiếp cả nhân viên công tác, được, mấy người nhào đến đây đi.”
Nháo một trận như vậy, Chu Thành Chí đã bị người của các đội sản xuất khác chỉ trích xa lánh, ồn ào đến mức không thoải mái.
Mấy người Chu Minh Quang kéo ông lại khuyên ông bớt giận, mở ra lương thực ra tiếp tục phơi.
Chu Thành Chí cũng không ngốc, ông cho người đi qua canh chừng, người khác lên nộp lương thực bọn họ liền nhìn, kết quả phát hiện lúa mì của vài đội sản xuất căn bản không khô, ít nhất không khô bằng bọn họ.