“Hắn muốn ép ta đi tìm hắn.”

Tây Nha Lãng Thanh vững vàng nói, mắt Tông Tú Bình bên cạnh lại ướt.

Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân không hiểu chuyện gì, Thủy Nhược Vân tò mò hỏi: “Chỉ bằng mấy y phục cũ thôi sao?”

“Ta nhận ra mấy món đồ này. Nó có thêu vật tổ của tộc ta. Có mấy y phục của ba mẹ con khi ta gặp họ lần cuối, ta sẽ không bao giờ quên. Lúc đó Tây Nha Thác nói với ta họ đã chết, nói nương tử kia của ta ôm hai hài nhi nhảy vực. Ta đi tìm họ khắp nơi nhưng vẫn không thấy thi thể. Hiện tại, Tây Nha Thác là muốn dùng mấy y phục cũ này nói cho ta biết, ba người họ đang ở trong tay hắn.”

“Có phải là âm mưu hay không, hắn tìm vài y phục giống vậy, cũng thêu vật tổ, sau đó dụ ngươi cắn câu. Dẫu sao cũng lâu như vậy, đồ cũng giống nên ngươi không nhận ra.”

“Đúng vậy, Lãng ca, Lăng thiếu hiệp nói cũng có lý.”

Tông Tú Bình vội vàng tiếp lời, nàng thật sự sợ Tây Nha Lãng Thanh lại rơi vào tay của Tây Nha Thác.

“Chuyện liên quan đến mạng người, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, ta cũng không thể làm như không thấy a. Có thể họ vì ta nên mới…Ta nghĩ họ cũng lành ít dữ nhiều, cho dù hài cốt ở trong tay hắn ta cũng muốn lấy lại. Ta không thể để họ ở trong tay Tây Nha Thác.”

“Thì ra ngươi có hai hài nhi nha, ta đã từng thấy mấy món y phục đó, tưởng là chỉ là của 1 đứa trẻ, vì kích cỡ đều giống nhau.”

Thủy Nhược Vân nói.

“Là song sinh.”

Tây Nha Lãng Thanh nắm lấy tay Tông Tú Bình: “Có lẽ ta phải trả nghiệt nợ này, vì vậy nên trong 20 năm nay, ta với Tú Tú mới không có con.”

“Song sinh?”

Thủy Nhược Vân suy nghĩ chút, đột nhiên hỏi: “Lãng Thanh thúc, có phải hài nhi nhà ngươi có đôi mắt thon dài, như mắt phượng đúng không.”

“Mắt của trẻ sơ sinh đều nhỏ, nhưng mẫu thân của bọn nó lại có đôi mắt phượng.”

Tây Nha Lãng Thanh có chút kỳ quái: “Thủy cô nương, vì sao lại hỏi như vậy?”

Lăng Việt Sơn cũng vỗ đầu nhỏ của Thủy Nhược Vân: “Lại nghĩ gì vậy?”

“Tuy rằng ta nghĩ không biết đây có phải là tin tốt hay không nhưng ta cảm thấy rất có thể.”

Thủy Nhược Vân có chút do dự, cuối cùng vẫn là nói: “Hài tử của ngươi có phải là Đại Đạo Dạ Hương không?”

Ngoại trừ Tông Tiềm Nguyệt không rõ nguyên nhân, ba người còn lại đều kinh hãi nhìn nàng.

“À…”

Thủy Nhược Vân lặng lẽ nhích lại gần bên cạnh Lăng Việt Sơn, quay ngón tay của mình, ngập ngừng nói: “Bọn họ là sinh đôi, có mắt phượng, còn dùng độc từ Dạ Mê Hương, hơn nữa họ rất sợ Tây Nha Thác. Lần đó ta thấy Tây Nha Thác đối với hắn…Ừ, không biết, không thấy rõ, nhưng Đại Đạo Dạ Hương kêu rất thảm, nhất định không phải chuyện tốt.”

Nàng lại chuyển sang Lăng Việt Sơn, lôi kéo đồng tình: “Việt Sơn ca ca cũng biết, Tây Nha Thác cứ muốn chúng ta giao Đại Đạo Dạ Hương ra.”

Nàng cẩn thận nhìn xem mọi người, tuy rằng suy đoán của nàng có chút dọa người, nhưng rất hợp tình hợp lý nha. Tuổi tác, biểu hiện quan hệ cùng mọi người cũng đúng nha.

Mặt Tây Nha Lãng xám như tàn tro, cả người bắt đầu run lên. Tông Tú Bình ôm hắn vào lòng, liên tục gọi: “Lãng ca, Lãng ca…”

Tây Nha Lãng Thanh mạnh mẽ kéo cánh tay của nàng, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, hắn khàn giọng nói: “Sao hắn lại, sao hắn lại làm vậy?”

Khi đang nói,, nước mắt đã rơi xuống.

Thủy Nhược Vân xem dáng vẻ bi thương của hắn, trong lòng cũng thấy khó chịu, nàng đẩy nhẹ Lăng Việt Sơn, an ủi: “Ta, ta cũng chỉ là đoán mò. Có thể không đúng.”

Tây Nha Lãng Thanh không nói gì rất lâu, Tông Tiềm Nguyệt kéo Lăng Việt Sơn sang một bên, nhỏ giọng hỏi Lăng Việt Sơn việc của Đại Đạo Dạ Hương. Chờ hai người họ nói xong trở về, Tây Nha Lãng Thanh nói: “Tông chủ, Tông Lãng Thanh ta vào tông thị, xem như người của Tông thị. Nhưng Lãng Thanh có nghiệt nợ cần trả, cần về Miêu Cương một chuyến, đem ân oán tình thù nửa đời của ta chấm dứt. Còn nữa, ta muốn cứu hai hài tử đáng thương của ta.”

Hắn hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tuy rằng họ đã làm những chuyện không bằng heo chó, nhưng họ vẫn là hài tử của ta, ta nhất định phải cứu họ, nhất định họ đã trả qua rất nhiều cực khổ mới trở nên như vậy. Tây Nha Thác kia, tên đó, không biết đã hành hạ họ thế nào. Ta không nên rời đi, ta không nên rời khỏi, là ta hại họ…Hài từ đáng thương của ta…”

Nói đến cuối cùng, lại khóc không thành tiếng. Tông Tú Bình đỡ hắn, cũng ở bên cạnh khóc.

Lăng Việt Sơn hỏi: “Rốt cuộc ngươi và Tây Nha Thác có thâm cừu đại hận gì mà hắn lại cố chấp như vậy, không chỉ bắt người thân của người, còn truy tìm ngươi 20 năm.”

Có thể thù hận đến 20 năm, cũng thật đáng sợ.

Tây Nha Lãng Thanh chấn động, không nói gì. Cuối cùng cũng là Tông Tú Bình buồn bã nói: “Bọn họ vốn không có thâm cừu đại hận gì, còn xem có thể xem như huynh đệ tốt trong tộc, chỉ là Tây Nha Thác kia, hắn có…tình cảm không bình thường đối với Lãng ca.”

Lăng Việt Sơn kinh ngạc há to miệng, Thủy Nhược Vân mới đầu không hiểu, nhìn phản ứng của Lăng Việt Sơn thì bừng tỉnh, không biết nàng nghĩ có đúng không.

Tây Nha Lãng Thanh nắm chặt tay Tông Tú Bình, tự mình nói tiếp: “Chuyện này cũng khó nói, với ta mà nói, đúng là vô cùng nhục nhã. Nhưng Lăng thiếu hiệp và Thủy cô nương đi đường xa tới đây, vì ta đưa tin đến, cũng coi như là ân nhân của Tông Lãng Thanh ta. Huống chi bởi vì ta, Thủy cô nương còn bị Tây Nha Thác kia làm hại, là ta có lỗi với các ngươi. Ta cũng không có gì giấu giếm, ta sẽ nói hết mọi chuyện cho các ngươi. Chuyện xưa này hơi dài, bẩn thỉu và xấu xa.”

Tông Tiềm Nguyệt cũng biết đén chuyện của họ, đưa hắn một ly trà, gọi một tiếng: “Tỷ phu.”

Hai chữ đơn giản, đã thể hiện sự ủng hộ không hề nghi ngờ của mình.

Tây Nha Lãng Thanh cảm kích gật đầu, sửa lại suy nghĩ, bắt đầu nói: “Ta và Tây Nha Thác là huynh đệ cùng tộc, nói đúng hơn là quan hệ đường huynh đệ, cha của chúng ta có dáng vẻ rất giống nhau, thường bị người khác cười bảo nên là huynh đệ song sinh, cũng bởi vậy bọn họ quan hệ huynh đệ cùng tộc của họ rất thân thiết nên hai nhà chúng tôi cũng rất gần gũi, quan hệ rất tốt. Ta và Tây Nha Thác cũng vì vậy nên bề ngoài cũng khá giống nhau, chỉ khác là mắt hắn màu xanh. Bởi vì đôi mắt màu xanh đó mà từ nhỏ hắn thường bị những đứa trẻ khác bắt nạt, cảm thấy hắn là dị nhận, ta lớn hơn hắn 3 tuổi, cũng rất yêu mến hắn, nên thường giúp hắn đuổi những người bắt nạt hắn đi. Cho nên từ nhỏ, hắn và ta như hình với bóng, không rời nhau, lúc đó, chúng tôi là hai huynh đệ có tình cảm tốt nhất.”

“Tây Nha Thác rất thông minh, cái gì vừa học liền biết, đặc biệt hắn rất có hứng thú với đối hoa cỏ, côn trùng, y dược và độc dược. Mấy thứ trước còn đỡ nhưng hắn thích nghịch độc, đây là thứ mà trong tộc ta không thích nhất. Mặc dù chúng ta gọi là tộc Độc Long, nhưng vẫn chú trọng hòa thuận, là một gia tộc nửa ẩn cư hậu. Sở thích của Tây Nha Thác bị tộc nhân bài xích, lại kích thích tâm lý phản nghịch của hắn, hắn cảm thấy là bởi vì đôi mắt của hắn nên hắn làm gì cũng bị mọi người phản đối. Ta vẫn luôn khuyên bảo hắn, làm bạn với hắn, về sau hắn mới đỡ hơn chút, không đi chế mấy thứ độc kia nữa.”

“Chúng ta lớn lên cùng nhau, khi ta qua 16 tuổi, cũng đến tuổi thành thân, nhưng biểu hiện của Tây Nha Thác càng ngày càng quái, hắn có thái độ rất tệ với những cô nương đến nhà ta làm kháhc, còn đùa dai nữa. Tộc Độc Long chúng tôi là hôn phối giảng thân, là dẫn nữ nhi đến nhà trai làm khách, nếu hai bên đều vừa mắt thì sẽ đính hôn. Hai nhà chúng ta cũng không để tâm nhiều đến biểu hiện của Tây Nha Thác, cảm thấy chỉ là trò đùa dai của tiểu hài tử, thấy ca ca muốn cưới tẩu tử, thì trong lòng cảm thấy có chút không được thoải mái thôi. Đến khi nhà ta chọn được một nhà để thành thân, Tây Nha Thác như biến thành một người khác vậy.”

“Hắn ra khỏi nhà, rồi lại thường xuyên thường quỷ quái đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, khi đó ta còn không rõ, chỉ khuyên hắn về nhà, làm hắn nghe lời. Sau đó có một lần, hắn hẹn ta vào rừng, bỏ thuốc ta, ta không có đề phòng, ta không nghĩ hắn lại làm như vậy…”

Tây Nha Lãng Thanh chìm trong hồi ức, hai mắt đỏ bừng.

“Chờ ta tỉnh táo lại, khi ta hoạt động thân thể, ta như nổi điên lên vậy, không nghĩ tới hắn còn điên cuồng hơn ta, ta sợ hãi, chạy trốn về nhà, nói với người trong nhà là muốn mau chóng thành thân. Lúc ấy, ta chỉ nghĩ đến dùng cách này để thoát khỏi hắn, cắt đứt suy nghĩ của hắn. Ai ngờ hắn lại tới uy hiếp ta, không cho ta thành thân, còn nói muốn đem việc này nói cho trưởng bối hai nhà chúng tôi. Khi đó ta rất suy sụp, một mình ta chạy ra khỏi tộc thì gặp được Tú Tú. Khi đó nàng ngây ngốc mang theo mấy chậu hoa lưu lạc giang hồ, ta gặp nàng trên đường, rất có ấn tượng với mấy chậu hoa kia. Về sau nàng gặp hai người cưỡng gian, bị họ bỏ thuốc mê, lúc ấy nàng đã bị kéo lên xe ngừa, ta không thấy được người, thiếu chút nữa bị hai người kia lừa gạt, nhưng nàng ném hoa trên đất, ta nhận ra nên đã cứu được Tú Tú.”

Tông Tú Bình nghe đến đó, ngậm lệ mỉm cười, dựa vào vai Tây Nha Lãng Thanh.

“Ta và Tú Tú làm bạn với nhau, nàng đã khích lệ ta rất nhiều, đột nhiện ta phát hiện mình thật yếu đuối, không phải là nam tử hán. Cho nên ta cáo biệt Tú Tú quyết tâm về nhà xử lý việc này, ta không thể bị Tây Nha Thác ảnh hưởng cả đời. Năm ấy ta đã 20 tuổi. Sau khi ta về nhà, liền cùng người trong nhà nói rõ mọi chuyện, Tây Nha Thác không ngờ ta sẽ làm như vậy, trưởng bối hai nhà rất tức giận, Tây Nha Thác bị đuổi khỏi nhà, quan hệ của hai nhà chúng tôi từ đó cũng phai nhạt hơn, mà ta cũng quyết định mau chóng thành thân, hy vọng có thể đem ảnh hưởng của chuyện này làm biến mất.”

“Ta không thể làm người nhà ta thất vọng, nên nghe theo sự sắp xếp của họ, nhanh chóng thành thân. Phong tục của tộc Độc Long chúng ta là sau khi thành thân, ở nhà trai ba ngày, sau đó nhà trai sẽ về nhà gái ở một tháng, một tháng này chính là ở trong nhà nhà gái, vì nhà gái làm hết việc nhà. Khảo nghiệm xong như vậy mới đủ tư cách, hai người chính thức thành thân, gia trưởng hai bên cũng yên tâm, phu thê có thể chọn ở bên nhà nào hay tự ra ở riêng cũng được. Khi ta mới thành thân, vẫn cảm thấy sợ hãi với sinh hoạt vợ chồng, nhưng nương tử của ta đúng là một nữ nhân tốt, nàng rất bao dung với ta. Khi về nhà mẹ đẻ, ta còn mang theo hai chậu hoa mà Tú Tú tặng, những chậu hoa đó như thứ cổ vũ tinh thần của ta.”

“Sau khi chúng tôi về nhà mẹ đẻ hơn nữa tháng, có tin dữ truyền đến, nhà ta và Tây Nha Thác đều có hỏa hoạn, toàn bộ người trong nhà đều gặp nạn. Ta và nương tử vội vã về nhà chịu tang, sau khi xử lý mọi chuyện, đoạn thời gian đó, cuộc sống của ta vô cùng đau khổ, không biết ta đã làm chuyện xấu gì mà ông trời phạt ta như vậy, khiến đại họa ập đến nhà ta. Khi đó ta lại gặp được Tây Nha Thác, hắn ôm ta khóc giống như hài tử, hắn sám hối với ta, nói hắn làm sai nên ông trời trừng phạt hắn, lúc đó ta thấy ta và hắn số khổ giống nhau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play