Dưới chân núi Vân Vụ, đình Biệt Ly.

Có một tấm bia của núi Vân Vụ bên cạnh các gian hàng, phía sau tấm bia là con đường duy nhất dẫn lên núi. Chủ nhân của núi Vân Vụ là một thần y nổi tiếng trên giang hồ, ông ta cũng nổi tiếng là một quái nhân. Mọi người không biết lão đến từ đâu, tên họ là gì, thậm chí không biết cả giọng nói, tướng mạo, bọn họ chỉ gọi lão là Vân Vụ lão nhân.

Không biết từ khi nào, Vân Vụ lão nhân chiếm núi làm vua, lấy núi Vân Vụ làm nơi ở, không gặp người ngoài. Cũng không biết y thuật siêu phàm của lão lan truyền như thế nào, dù sao lời đồn trong giang hồ cũng rất kỳ diệu, người người không ngừng kéo đến xin chữa bệnh.

Tuy nhiên, tính cách Vân Vụ lão nhân quái dị, lại có rất nhiều quy tắc, như là không phải bệnh nguy kịch thì không trị, không phải ngàn lượng vàng thì không trị, không thuận mắt thì không trị. Ngoại trừ bản thân bệnh nhân, không ai được phép lên núi, người tìm đến chữa bệnh đều phải làm ba việc cho Vân Vụ lão nhân bất cứ lúc nào, chuyện này cực kỳ kiêu ngạo.

Chưa từng có ai nhìn thấy bộ mặt thật của Vân Vụ lão nhân trên núi, những người được chữa khỏi bệnh và xuống núi cũng không giải thích được tại sao, có người nói biệt phủ trong núi Vân Vũ sang trọng rộng lớn, tì nữ xinh đẹp như mây, Vân Vũ lão nhân sống xa hoa trụy lạc. Cũng có người nói phòng ốc trong núi đơn sơ tồi tàn, ngoại trừ cây thuốc thì không có bóng người.

Có khi có người không hiểu chuyện cố gắng lên núi thì một đi không trở lại. Điều này cũng tạo nên một tầng bí ẩn dày đặc trên núi Vân Vụ và Vân Vụ lão nhân. Núi Vân Vụ đã trở thành thánh địa của những người tìm kiếm y học, đồng thời cũng là nơi cấm địa của giang hồ. Nhưng dù bệnh khó chữa đến đâu, khi đến núi Vân Vụ, chỉ cần chưa chết và tuân theo quy củ, thì có thể chữa khỏi bệnh rồi xuống núi. Vì vậy, tất cả mọi người đều cam lòng chịu đựng sự kiêu ngạo của Vân Vụ lão nhân.

Lăng Việt Sơn là một trong số đó. Hắn đứng bên đình, chắp tay sau lưng nhìn đường lớn, hôm nay núi Vân Vụ sẽ đưa người trong lòng của hắn xuống núi. Bốn trăm bảy mươi hai ngày trước, hắn đích thân đưa Thủy Nhược Vân lên xe ngựa lên núi Vân Vụ, nhìn xe ngựa đem nàng hấp hối rời đi khỏi tầm mắt, tựa hồ cướp đi hồn phách của hắn.

Có trời mới biết sự kiên trì và nhẫn nại chờ đợi của hắn, hắn đếm mỗi ngày trôi qua, ngóng trông tin tức trên núi.

Bốn trăm ngày này đủ để hắn ở dưới chân núi thành Bách Kiều xây dựng một ngôi nhà tốt, mua một cửa hàng thuốc và huấn luyện nô bộc. Hắn chỉ muốn người trong lòng được chăm sóc tốt nhất khi xuống núi.

Mỗi ngày, hắn đều lang thang dưới núi Vân Vụ, ngắm nhìn ngọn núi và nuốt xuống tâm tư của mình.

Vào ngày thứ 57, cuối cùng hắn nhận được một lá thư từ bồ câu của núi Vân Vụ, với hai từ, “chưa chết”; Vào ngày thứ 103, hắn nhận được thêm hai từ, “còn sống”; Vào ngày thứ 235, vẫn là hai từ, “đã tỉnh”; Vào ngày thứ 328, hai từ đó đã trở thành, “nói chuyện”; Ngày thứ 406, hắn nhận được hai từ, “xuống giường”.

Sau khi nhận được tin, hắn đã cử người đến Tô Châu để đưa nhạc phụ, nhạc mẫu đến thành Bách Kiều vào ngày hôm đó.

Thương nhớ là sự dày vò đau đớn nhất, hơn 400 ngày, hắn chỉ cảm thấy tim gan như bị xé nát, ngũ tạng đều bị hủy hoại. Năm bức thư đó trở thành cọng rơm cứu mạng hắn.

Ngày thứ 436, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, viết một bức thư gửi lên núi Vân Vụ và yêu cầu đưa thê tử xuống núi.

Núi Vân Vụ nhanh chóng trả lời, nhưng lần này họ viết tám trang giấy một lượt, kể tỉ mỉ về tình trạng và điều kiện để hồi phục, trong đó, 6 trang viết về việc khi đưa bệnh nhân về cần chuẩn bị các loại thuốc, phương pháp uống thuốc, điều kiện chăm sóc và vân vân, các yêu cầu nghiêm ngặt, nội dung đa dạng, tuyệt đối không phải như bình thường.

Cuối thư còn nhấn mạnh, tất cả những thứ này ít nhất phải chuẩn bị trong nửa năm, nửa năm là thời gian đủ để núi Vân Vụ hoàn thành việc điều dưỡng cơ bản cho Thủy Nhược Vân. Nói cách khác, núi Vân Vụ không khuyên người nhà đưa bệnh nhân về.

Nhưng Lăng Việt Sơn đã hoàn thành tất cả việc chuẩn bị chỉ trong 35 ngày. Không, chính xác mà nói, hắn đã chuẩn bị hơn 400 ngày.

Vì vậy, vào ngày thứ 472, Lăng Việt Sơn đứng trong đình viện dưới núi Vân Vụ, chờ đón thê tử.

Mặt trời đã qua giữa trưa, trên đại lộ núi Vân Vụ vẫn không có động tĩnh gì. Thủy Trọng Sở nhìn Lăng Việt Sơn trong đình Biệt Ly và thầm thở dài. Muội phu này của hắn thật sự càng ngày càng nghiêm trang. Hắn vẫn rất nhớ Tiếu Diện Kim Đồng, khoảng 17 18 tuổi mới ra giang hồ, khí phách hiên ngang. Bây giờ hắn thật sự không quen với con người u sầu và uy nghiêm này.

Thủy Trọng Sở lại nhìn đường núi, muội muội hắn cuối cùng cũng quay trở lại. Nỗi đau buồn điên cuồng của Lăng Việt Sơn khi nàng gặp tai nạn vẫn còn ám ảnh hắn cho đến ngày nay. Hắn chỉ hy vọng rằng hai người họ sẽ bình an vô sự từ nay về sau và mọi người sẽ sống trong bình an, yên ổn qua ngày. Trong vài năm qua, hắn đã hiểu được sự gắn bó của người muội phu này với muội muội của hắn, đến 10 Diêm La Vương cũng không thể kéo rời hai người họ.

Khi hắn đang nghĩ, hắn nhìn thấy Lăng Việt Sơn đang bước nhanh xuống đình, đi đến tấm bia và nhìn thẳng về phía đường lớn. Thủy Trọng Sở chăm chú lắng nghe, một lúc sau, hắn cũng nghe thấy tiếng bánh xe lăn bánh. Hắn quay người giơ tay, Trương La đánh xe ngựa đi tới, dừng lại trước tấm bia, theo sau đám người hầu chuyển rương bạc xuống xe.

Một lúc sau, một chiếc xe ngựa cọt kẹt tiến về phía họ. Một người hầu mặc áo xanh đi theo xe nhảy ra khỏi xe. Lăng Việt Sơn cau mày, nghĩ rằng Thủy Nhược Vân sẽ khó chịu như thế nào khi đi xuống núi trên chiếc xe ngựa này.

Người hầu áo xanh đã kiểm tra danh tính của hắn với Lăng Việt Sơn và đưa cho Lăng Việt Sơn một quyển sách. Hắn nói rằng đây là chi tiết về quá trình điều dưỡng của Thủy Nhược Vân mà sư phụ đã giải thích, nó nhiều hơn nhiều so với tám trang ban đầu. Thủy Trọng Sở vừa nhìn đã không nói nên lời.

Lăng Việt Sơn nhận lấy mà vẻ mặt không thay đổi, sau đó hỏi liệu thần y có dặn dò gì khác không. Người hầu áo xanh cũng nói chủ nhân đã nói với Thủy Nhược Vân rằng muốn sống tiếp sẽ không dễ, nội thương của Thiên Kim Ấn và chất độc Quỷ Tiên Hương xuất hiện cùng một lúc, chủ nhân chưa từng thấy qua, giải được một trong số đó đã không dễ, vì vậy có thể giữ được mạng của Thủy Nhước Vân cũng coi như là một đột phá mới trong y thuật của chủ nhân, hy vọng Lăng Việt Sơn có thể dựa theo quyển sách y này để hành sự, đừng vô ý mà chăm sóc nàng đến chết, sẽ đập bể bảng hiệu của núi Vân Vụ.

Khi Thủy Trọng Sở nghe thấy điều này, hắn nghĩ rằng tiểu tử này đúng là không muốn sống nữa, dám nguyền rủa Nhược Vân. Nghe vậy, Lăng Việt Sơn lập tức tối sầm mặt lại. Người hầu áo xanh nhắm mắt làm ngơ, chỉ vén rèm xe ngựa ra, lộ ra người trong xe.

Thủy Nhược Vân quấn chăn nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt gầy đến mức hai gò má đều biến mất, không còn vẻ tươi sáng ban đầu. Lăng Việt Sơn chạy đến bên cạnh xe ngựa và cẩn thận bế nàng lên. Cảm giác người trong ngực nhẹ như không trọng lượng, hốc mắt không khỏi nóng lên.

Mặt Lăng Việt Sơn áp vào mặt Thủy Nhược Vân, giữa mùa hè nóng bức này, mặt nàng vẫn lạnh toát.

Không quan tâm đến những thứ khác, Lăng Việt Sơn ôm người trong lòng mình trở lại xe ngựa, cẩn thận đặt nàng vào trong xe ngựa rộng rãi trải nệm êm ái, dưới nệm mềm là một lớp băng lụa mỏng, nằm trên đó rất mát mẻ, không bị nóng, rất dễ chịu.

Lăng Việt Sơn đặt nàng xuống và đắp cho nàng một chiếc chăn mềm. Thủy Nhược Vân mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lăng Việt Sơn, nàng cố gắng cười với hắn, trước khi xe ngựa xốc lên, nàng lảo đảo, hiện tại kêu không ra tiếng. Lăng Việt Sơn ôm lấy người bị mất giờ đã tìm lại được, không thể không mím môi: “Nhược Nhược… “

Chỉ với âm thanh này đã khiến hắn nghẹn ngào và say đắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play