Đại Tiên kia lên lầu, đi thẳng một vòng qua hai thư phòng, đi đến căn phòng có cửa sổ, nhìn quanh thì thấy căn phòng trống không, cửa sổ lại mở toang. hắn đi quanh phòng, nhưng không có ai ở đó, rồi đi đến hai phòng sách kia thăm dò một vòng rồi mới quay lại.
Thủy Nhược Vân bị Lăng Việt Sơn ôm trốn ở trên mái nhà, nàng không nghe động tĩnh rõ phía dưới, hình như mơ hồ có tiếng bước chân, nàng không dám phát ra tiếng, căng thẳng nín thở. Vừa rồi, dưới tình thế cấp bách, Lăng Việt Sơn đã bế nàng bay ra khỏi cửa sổ đang mở, nhảy lên mái nhà. Công lực Lăng Việt Sơn thâm hậu, tất nhiên hắn có thể nghe được động tĩnh bên dưới, hình như Đại Tiên kia đang lật gì đó. Còn đang nghi ngờ, lại có tiếng cầu thang, tiếng động của Đại Tiên vang lên không ngừng.
Một lúc sau, lại nghe thấy giọng nói của Tông Tầm Hương: “Đại Tiên?”
Đại Tiên hỏi: “Tầm Hương, sao ngươi lại ở đây? Đây là thánh địa của tộc ta.”
Tông Tầm Hương cung kính, lễ độ đáp: “Đại Tiên đừng trách, hôm nay theo quy định là Tầm Hương chăm sóc Hoa Thần trên lầu.”
Sau đó nàng lại dịu dàng nói: “Không biết Đại Tiên ở đây là…”
“Ta ở dưới lầu thấy cửa sổ trên đây đang mở, sợ có người xông vào nên ta lên lầu kiểm tra một chút. Thánh địa của bổn tộc, tất nhiên là phải cẩn thận hơn.”
Lý do của Đại Tiên nghe có vẻ hợp lý.
“Là Tầm Hương không đúng, hôm nay thu dọn trên lầu xong quên đóng cửa sổ, giờ chợt nhớ ra mới lên đóng lại. Không nghĩ đã làm phiền đến Đại Tiên.”
Đại Tiên suy nghĩ một lúc, và hỏi: “Tầm Hương, tông chủ có ý định gì khi để hai người đó ở Di Viên?”
“Đại Tiên hỏi khó Tầm Hương rồi, quyết định của tông chủ không phải là điều chúng ta có thể biết. Tầm Hương chỉ theo trách nhiệm chăm sóc cây cỏ, những chuyện khác Tầm Hương không hỏi đến.”
Đại Tiên bị sự nhẹ nhàng của nàng làm cho nghẹn, lại không thể tức giận, chỉ có thể nói: “Nếu ở đây không có chuyện gì, vậy ta đi xuống trước. Ta phải nói chuyện với tông chủ một chút, bây giờ có người ngoài ở đây, phải canh giữ Phụng Hương Các cẩn thận. Ta phải đi gặp hai người kia một chút, với nhìn xem Hoa Thần có ý chỉ gì.”
“Vâng, làm phiền Đại Tiên rồi.”
Tông Tầm Hương hành lễ, đưa mắt nhìn Đại Tiên rời đi. Nàng nhìn trong phòng một chút sau đó đóng cửa sổ lại.
Trên mái nhà, Lăng Việt Sơn đợi hai người rời đi, sau đó ôm Thủy Nhược Vân nhảy xuống, quay trở lại viện. Thủy Nhược Vân tràn đầy nghi ngờ, đang định nói chuyện với Lăng Việt Sơn, nhưng khi bước vào phòng, nhìn thấy một chiếc túi nhỏ trên bàn, khi mở nó ra, thì ra đồ cần dùng hằng tháng. Lăng Việt Sơn nhướng mày và nói: “Nàng ta đã đưa tới, làm việc thật nhanh.”
Thủy Nhược Vân đỏ mặt: “Chàng, sao chàng lại hỏi người ta chuyện này.”
Hóa ra trước đó hắn kéo Tông Tầm Hương để nói chuyện này.
“Ngày kia của nàng sắp đến rồi, trí nhớ nàng không tốt nhất định không nhớ, hơn nữa nếu nàng hỏi thì nhất định sẽ xấu hổ. Mặt ta dày, không sao.”
“Bây giờ chàng hỏi ta càng xấu hổ hơn, sau này người ta sẽ nhìn ta thế nào đây.”
Thủy Nhược Vân cảm thấy thật sự xấu hồ.
“Chuyện này có gì đâu, trong đầu nàng không nghĩ đến chuyện khác sao. Ví dụ như Đại Tiên gì đó, nàng nói xem rốt cuộc hắn có chuyện gì, ở trong phòng kia lục lọi gì chứ?”
Bây giờ hắn đã rất có kinh nghiệm trong việc làm phân tán sự chú ý của nàng.
Thủy Nhược Vân thật sự mắc câu, do sự biến hóa trước và sau của Đại Tiên kia, rất kỳ lạ. “Hắn cư nhiên là xâm phạm thánh địa! Ta thấy sau khi hắn và bọn người đại nãi nãi nói chuyện xong, đột nhiên hắn có chút tức giận, xa quá ta không thấy rõ. Sau đó hắn đột nhiên nhìn sang bên này, có lẽ là nhìn thấy ta”
Mặc dù bản thân tông chủ hứa hẹn rấ nhiều, nhưng nàng luôn cảm thấy mỗi lần bị nhìn thì tim đều đập nhanh. Quang trọng nhất là Đại Tiên này khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
“Ừm, có chút kỳ quái. Ta nghe hắn lục lọi đồ vật trong phòng đó, nếu để hắn nhìn thấy chúng ta ở đó, nhất định sẽ có phiền toái.”
Lăng Việt Sơn đang suy nghĩ không biết có nên nói chuyện này với Tông Tầm Nguyệt hay không.
“Cũng may Tầm Hương tỷ đi lên, nhưng sao tỷ ấy nói cửa sổ là do nàng mở?”
“Có lẽ nàng đúng lúc đến đưa đồ, nàng muốn giúp chúng ta ce giấu, chắc là tông chủ hạ lệnh.”
“Nhưng nàng không phải nha hoàn trong viện này, nàng là hoa chưởng, phụ trách hoa viên. Sao vì tông chủ lại để nàg che giấu giúp chúng ta?”
Lăng Việt Sơn cười xoa đầu nàng: “Nàng chuyên tâm làm bà mai như vậy mà còn không biết phải phối hợp ai với ai sao.”
“A? Ý chàng là…”
Hai mắt Thủy Nhược Vân sáng lên: “Tuấn nam mỹ nữ thật sự rất xứng đôi. Ừ, tình lang hiếm có, ha ha, Tông Tầm Nguyệt nguyện ý vì người yêu mà phí tâm tư như vậy, cũng có thể xem như là một tình lang tốt, hy vọng cuối cùng họ có thể ở bên nhau.”
Anh dùng ngón tay búng cái trán nhỏ nhắn của nàng: “Này, tiểu nương tử Thủy Nhược Vân, tướng công của nàng còn đang ở đây, đừng dùng vẻ mặt đó để khen ngợi nam nhân khác được không?”
Trong lòng hắn tỏa ra sự chua sót, mặc dù hắn biết không có chuyện gì nhưng vẻ mặt của nàng thật sự quá ngọt ngào, đáng yêu, khiến hắn kiềm lòng không được, kéo nàng ôm vào lòng, nắm lấy tay nàng há miệng cắn một cái.
“Ây da, lại cắn nữa rồi.”
Nàng đẩy hắn ra, nhìn thấy khuôn mặt nhắn nhó của hắn mà muốn cười. “Ta còn chưa bái đường, lấy đau ra tướng công chứ?”
Ta cứ không muốn để chàng được như ý đó, hừ!
Hắn cắn răng, hôn lỗ tai nàng, ác độc nói: “Ta bị nàng chiếm đoạt hết rồi, mỗi ngày làm ấm giường cho nàng, thay quần áo, đút cơm nữa, nàng còn không cho ta danh phận sao?”
Nàng bị giọng điệu ai oán của hắn chọc cười, dáng vẻ vô tâm chọc Lăng Việt Sơn nổi đóa, nên vận dụng thần công ở chỗ nàng dễ ngứa nhất mà dùng sức
Thủy Nhược Vân bị hắn chơi đùa chỉ có thể cười lớn, cười đến thở không nổi, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi, ta sai rồi, Việt Sơn ca ca, ta sai rồi…tha cho ta đi!”
“Sai chỗ nào?”
Được rồi, tạm thời cho nàng cơ hội nhận lỗi.
“À…”
Nàng cam đoan rằng nàng đã thành thật nhận lỗi, nhưng nàng đã sai ở đâu đây?
Hắn nhướng mày nhếch mép cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, lại động ngón tay, nàng dở khóc dở cười: “Ta sai rồi, ta sai rồi, thật sự, thật sự…”
“Nàng gọi một tiếng, ta sẽ tha cho nàng.”
Dáng vẻ đỏ mặt của nàng sao lại đẹp như vậy.
“Việt Sơn ca ca…”
Nàng thở gấp, co người muốn trốn, lại bị hắn ôm chặt.
“Không phải.”
Hắn vươn tay vỗ lưng nàng, để nàng dễ thở, hình như làm hơi quá, để nàng thở gấp như vậy.
Nàng mở to mắt tròn xoe, sao lại không đúng? Vậy: “Lăng thiếu hiệp?”
Anh nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Nàng ngứa người đúng không?”
Nàng ngây thơ nhìn hắn.
“Nàng nói xem, với nàng, ta là ai?”
Lăng Việt Sơn dán vào trán nàng, nhìn nàng mặt đỏ đến mức sắp bốc khói. Nàng khó chịu nhúc nhích trong lòng hắn, thấy hắn không có ý định buông ra, nàng lại cọ cọ, cúi đầu xuống, thật sự không thể nói ra miệng! Lăng Việt Sơn ôm chặt lấy nàng, thì thầm bên tai nàng: “Nhược Nhược, bản thân ta không đọc nhiều sách, thô lỗ, không hiểu lễ nghĩa, không có quy tắc, từ nhỏ cũng lão sư phụ cãi nhau ầm ĩ, cho tới giờ ta cũng không học được lễ gì từ sư phụ, cái gì mà dập đầu bái lễ sư phụ, ta chưa từng làm gì hết nhưng những gì ta có đều do ông ấy dạy, mặc dù ta rất bất mãn với phương pháp dạy của ông ta.”
Hắn cười và mổ vào mũi nhỏ của nàng, nói tiếp: “Nhược Nhược, ta muốn nói, coi như không hề có lễ nghi gì nhưng ông ấy là sư phụ của ta. Mà nàng, mặc dù chưa có sính lễ, còn chưa chính thức bái đường nhưng nàng chính là nương tử của ta, là thê tử của ta.”
Thủy Nhược Vân vùi mặt vào lòng hắn, một bên tai áp vào tim hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, bên tai còn lại là tiếng thì thầm của hắn, nàng chỉ cảm thấy như bồng bềnh trên mây, trong lòng ngọt ngào.
“Ta nguyện ý vì nàng làm mọi điều, chỉ cần nàng tốt, chỉ cần nàng vui vẻ. Những chuyện này ta tnfh nguyện làm vì nàng, không phải vì bất kỳ quy tắc nào.”
Hắn nghiêm túc nói, nói đến cuối cùng, hai người chỉ lẳng lặng đứng đó ôm nhau. Một lúc lâu sau, lại nghe Lăng Việt Sơn dịu dàng nói: “Nhược Nhược, với nàng ta là gì?”
Nàng có chút muốn cười, làm gì cũng không bỏ qua, nhưng lại cảm thấy trong lòng tràn đầy, hắn muốn nghe nàng nói, vậy thì liền nói: “Tướng công.”
Nàng chui ra khỏi ngực hắn, mặt đối mặt với hắn, giọng nói nhỏ nhưng rất rõ ràng: “Lăng Việt Sơn là tướng công của Thủy Nhược Vân.”
Vừa dứt lời, liền thấy trên mặt hắn nở nụ cười thật tươi, trong lòng vui vẻ. hắn ôm nàng chặt đến mức có chút đau. Hai người họ cứ ôm nhau như kẻ ngốc cho đến khi nha hoàn tới báo ăn cơm mới có thể xem như kết thúc.
Vào ban đêm, cuối cùng Thủy Nhược Vân cũng đạt được ước nguyện của mình, thoải mái tận hưởng bồn tắm lớn trông, tắm xong, nàng nằm trên giường, tùy ý nói chuyện với Lăng Việt Sơn, lại nghe người hầu của Tông Tiềm Nguyệt gọi từ trong viện. Lăng Việt Sơn đi ra ngoài, nhanh chóng quay lại, nói Tây Nha Lãng Thanh có chuyện muốn gặp, hắn phải qua đó. Hắn đi tới cửa, suy nghĩ một chút rồi quay lại, bảo Thủy Nhược Vân đứng dậy thay đồ rồi cùng đi, hắn vẫn lo lắng không muốn để nàng ở lại một mình.
Hai người đi theo người hầu đi qua Thấm Viên, đi một lúc, đến một tòa nhà nhỏ, đây là nơi tông chủ gặp gỡ mọi người, gọi là Tùng lâu. Tông Tiềm Nguyệt, Tông Tú Bình và Tây Nha Lãng Thanh đã ở đó, sắc mặt của ba người đều khó coi, sắc mặt Tây Nha Lãng Thanh nghiêm túc, trên mặt Tông Tú Bình vẫn còn nước mắt, Tông Tiềm Nguyệt gầy yếu tái nhợt.
Thấy hai người đi vào, ba người im lặng một hồi, cuối cùng Tây Nha Lãng Thanh nói: “Lăng thiếu hiệp, hôm nay phu thê ta đến trấn Thông Khúc lấy túi đồ kia. Trong túi đó là y phục cũ, là của thê tử đã chết của ta và hài nhi ở Miêu Cương.”
“Tây Nha Thác kia đưa ngươi y phục này có dụng ý gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT