Mễ Tĩnh Vân chết rồi, Vương Thành Đức cũng chết luôn rồi. Đáp án mà không dễ gì tôi mới tiếp cận được và toàn bộ manh mối đều bị cắt đứt ngay trước mặt tôi trong khoảnh khắc đó. Không biết tại sao tôi bỗng nhớ lại lời Vương Thành Đức từng nói. 
- Là nó, nó tới! Nó ở ngay đây! Nó không cho tao nói ra bí mật. Sẽ có chuyện, chắc chắn sẽ có chuyện! Tao biết quá nhiều. Chết tiệt! Tao phải biết rằng chắc chắn nó không bỏ qua cho tao từ lâu mới đúng. Mày đi nhanh đi, rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, tuyệt đối không được quay lại, không thì mày cũng chết đó! 
Lẽ nào những lời ông ấy nói không phải là ăn nói linh tinh, lẽ nào tòa nhà này thật sự có sinh mệnh và thậm chí tất cả mọi chuyện là do nó làm? Thế nhưng, tại sao cơ chứ? Đã có rất nhiều người chết rồi, rốt cuộc nó muốn cái gì?
Cảnh sát tới sau điều tra hết lần này đến lần khác, tôi và Trương Lộ cuối cùng cũng được cho rời khỏi đồn cảnh sát. Đột nhiên tôi thấy mệt rã rời, mặt tôi đầy chán chường, cả người không còn sức lực đi đến công viên gần đây, tôi thở dài rồi ngồi xuống. 
- Dạ Bất Ngữ… - Trương Lộ không biết an ủi tôi thế nào, đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi. 
- Hồi bé, Tiểu Vân là một cô bé rất ngoan. Thông minh, xuất chúng và thấu hiểu lòng người. Nếu cậu ấy chưa từng gặp tôi thì hay biết mấy, tại tôi hết, cậu ấy ra nông nỗi này là tại tôi hết! - Tôi thất thần nhìn về phía trước. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play