Trên đời luôn có rất nhiều điều kỳ lạ không tài nào giải thích được. 

Bạn, bạn, bạn, vả cả bạn nữa… những người đang đọc những dòng này. Xin chào! 

Tôi tên là Dạ Bất Ngữ, là một gã đàn ông thường xuyên gặp phải những chuyện quái dị. Đời này tôi thật sự đã nhìn thấy rất nhiều điều cực kỳ khó tin. Chẳng hạn, vụ án cương thi Thành Đô 1995, vụ án thầy phong thủy bị phân xác, trải nghiệm nhiều không kể xiết các loại trò chơi ma quái. 

Tại sao đúng không? 

Có lẽ… là vì tôi được sinh ra vào tháng 6 năm 198x. Đó là ngày xấu, lệ khí rất nặng. 

Tới tận bây giờ, ông già của tôi cũng còn hay càm ràm với tôi rằng:

- Thằng nhóc thối, hồi mới đẻ mày ra mày khóc om sòm trời đất, con sông sau nhà dâng nước lên cao, không nhà nào bị gì cả chỉ có mỗi nhà mình là bị nước tràn vào. Đúng là kỳ lạ! 

Tuy nhiên trong ký ức của mình, tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện kỳ quái là khoảng mười mấy năm trước. Cũng chính chuyện này là nguyên nhân chính khiến tôi bị đưa đi, rời khỏi nguyên quán của mình - thôn Dạ để đến sống ở thành phố. 

Năm đó, tôi chỉ mới 5 tuổi!

*

Năm 198x, nhà cũ ở thôn Dạ

- Sao mà ông khờ quá vậy, chuyện này mà cũng làm cho được? - Trưởng thôn thôn Dạ tức giận vỗ mạnh một cái lên bàn. 

Cách đây không lâu, cô con gái của một nhà họ Lý ở thôn Dạ này bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, ông Lý cực kỳ đau lòng, nhưng bởi vì nhà quá nghèo mà trong nhà lại không có đất ruộng xây huyệt mộ cũng như không có tiền để mang đi thiêu. 

Đường cùng, ông Lý đành phải lén lút đi sâu vào khe núi ở bên ngoài làng - nơi mà bao thế hệ trưởng thôn truyền tai nhau rằng tuyệt đối không được chôn cất ở đó, ông ấy đào một cái hố, rồi chôn cất thi hài con gái. Bắt đầu từ dạo đó, cả nhà không có lấy một ngày bình yên. 

Vào một đêm nọ, cũng khuya, nhà ông Lý nghe thấy có tiếng động lạ ở ngoài gian nhà lớn, tuy nhiên khi mở cửa gian nhà lớn ra lại không thấy một bóng người. Chỉ có gió lạnh đang không ngừng thổi vào bên trong cửa gian nhà chính mở toang. Ông Lý nhớ rõ trước khi đi ngủ đã đóng cửa cẩn thận rồi, rốt cuộc là ai mở cửa ra thế nhỉ?

Thôn nhỏ đa phần đều rất mê tín, đêm nào cũng lặp đi lặp lại tương tự như vậy dẫn đến chuyện kỳ lạ này bị đồn ầm lên giữa các hương thân phụ lão ở quê. Sau khi trưởng thôn nghe được thì lấy làm sốc, vội vàng tới nhà ông Lý chất vấn ông ấy phải chăng đã tự ý chôn cất thi thể con gái ở khu đất ngoài thôn hay không. 

- Sao ông biết được? - Ông Lý hoàn toàn không hiểu. 

- Ngu quá, ông gặp rắc rối to rồi! Ông gây hoạ rồi! - Trên trán trưởng thôn lấm tấm mồ hôi lạnh, chúng thi nhau nhỏ giọt trên đất: - Chôn được bao nhiêu ngày rồi? 

Ông Lý thấy trưởng thôn sốt sắng, đành phải trả lời:

- Chắc cũng cỡ 40 ngày rồi. 

- 40 ngày! 40 ngày! Đậu má ông Lý ơi, ông có bị điếc không, ông bà đã nói là tuyệt đối không được chôn xác ở khu đất đó cơ mà! - Trưởng thôn không dám chậm trễ, bỏ lại một câu rồi đi ngay: - Tối nay mời thầy cúng, rồi ông đi cùng tôi đến mảnh đất không sạch sẽ kia! 

Ở những thôn nhỏ mang nặng tư tưởng mê tín, thầy cúng là trời. Nhất là ở thôn Dạ, nơi được tổ tiên truyền lại lời dặn tương đối kỳ quái. Cả thôn Dạ chỉ có một ông thầy cúng họ Chu, nhà họ Chu là nhà thầy bói được truyền từ đời này sang đời khác. Họ nắm rõ những điều kiêng kỵ về mảnh đất khe núi kia, nghe nói 1000 năm qua nhờ có nhà họ Chu mà thôn Dạ và mảnh đất ma quái kia mới nước sông không phạm nước giếng. Tuy nhiên một khi phạm vào kiêng kỵ, rốt cuộc nên xử lý thế nào đến cuối vẫn phải để cho thầy cúng Chu quyết định. 

Thầy cúng Chu khoảng 50 tuổi, từng có đủ nếp đủ tẻ nhưng mất cả rồi. Lão cũng mù lòa từ rất lâu trước kia, để không gián đoạn hương khói, và tiếp tục truyền lại những điều kiêng kỵ ở thôn Dạ, lão nhận một đứa con nuôi 8 tuổi cùng thôn. Mỗi khi có pháp sự, cậu bé 8 tuổi thường sẽ hỗ trợ lão. 

Trưởng thôn vội vã đến nhà thầy cúng Chu, thuật lại một lượt chuyện nhà họ Lý chôn xác ở mảnh đất khe núi. Thầy cúng Chu đang bình thản uống trà, hoảng hồn phun cả trà nóng lên mặt trưởng thôn. 

- Cái thằng cha Lý khốn kiếp này, ông ta điên rồi! 40 ngày, ông ta giấu nhẹm đi 40 ngày! - Thầy cúng Chu sốt ruột đi tới đi lui trong nhà, vừa đi vừa bấm tay tính toán: - Mả cha, toi rồi! Toi rồi! E rằng thằng cha Lý này hại chết cả thôn chúng ta rồi! 

- Tôi cũng cảm thấy dạo gần đây trong thôn không yên ổn, thường có người nói heo chó gà vịt bị ai đó trộm đi. Thế nhưng trong thôn chỉ có vài người biết tỏng nhau hết, ai trộm thì trong lòng hiểu rõ cả mà. - Trưởng thôn thấy sắc mặt thầy cúng Chu không ổn, lập tức càng bất an hơn: - Tôi có điều tra mấy đứa trẻ có thói quen ăn cắp vặt, bọn chúng hoàn toàn không có ăn trộm. Ông nghĩ gia súc và gia cầm bị bắt mất đó có khi nào có liên quan đến chuyện này hay không? 

Sắc mặt thầy cúng Chu thay đổi mấy lần liền, nói: 

- Ông già, ông có bị lú không? Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông không nói cho tôi hay. Nói sớm thì ông đây đã nghi ngờ có vấn đề sớm rồi. 

Lão thoáng nhìn sắc trời, thấy mặt trời đã ngả về tây, ráng chiều ở phía chân trời đỏ như máu, đỏ sậm đáng sợ lắm kìa. Đây rõ ràng là dấu hiệu của điềm xấu! 

- Không được, không được, đêm nay khi mà trời tối hẳn ấy, ông tập hợp toàn bộ… - Thầy cúng Chu bấm tay tính toán, nói: - Toàn bộ những người đàn ông cầm tinh con giáp Hợi, Dậu, Tuất, Thìn từ 20 đến 40 tuổi. Năm nay năm Ngọ, đây là những người có dương khí dồi dào nhất. Mong rằng có thể lấn át được âm khí hung hiểm của cô con gái nhà họ Lý chôn ở mảnh đất dơ bẩn kia!

- Chó con, chuẩn bị cho cha. Nhanh cái tay lẹ cái chân lên!

Thầy cúng Chu hét lên một tiếng với đứa con nuôi, thằng nhóc 8 tuổi lập tức tung tẩy chạy vào phòng chuẩn bị đồ dùng cúng bái cho cha già. 

Trưởng thôn loạng choạng chạy đi triệu tập những người thích hợp trong thôn, thầy cúng Chu đứng cạnh cửa sổ bất động thật lâu dùng con mắt còn lại nhìn chằm chằm vào mặt trời đang dần dần lặn xuống. Trong lòng lão rất rối ren, mí mắt phải cứ giựt liên hồi. 

Mắt trái giựt là hên, mắt phải giựt là xui. Lẽ nào… sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ?

Đệch mợ thằng Lý chết tiệt, sao ông ấy lại quên lời căn dặn của ông bà tổ tiên chứ? Có lần nào chôn cất ở khu đất đó có kết cục tốt đẹp đâu? Mẹ kiếp, người cả thôn này bị ông ấy hại chết rồi! 

Mặt trời vừa khuất sau mấy dãy núi, mấy trăm thanh niên trai tráng trong độ tuổi thích hợp dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn và thầy cúng Chu vội vã chạy đến khu đất ở chỗ khe núi ngoài thôn. Lúc ấy tôi chỉ mới hơn 5 tuổi, khu đất nằm trên sườn núi ở phía Đông của thôn cách đây khá xa. Tôi còn nhỏ nên rất tò mò, bèn đi theo sau người lớn, bước trên con đường đất trong thôn, đi về phía đất cấm của thôn. 

Vừa bằng qua ngọn đồi, mọi thứ lập tức thay đổi. Mặt trái sườn núi cỏ mọc tràn lan, không có nhà cửa gì cả và thậm chí còn chẳng có hơi thở của con người. Sườn núi giống như ranh giới âm dương, ngăn cách toàn bộ sự sống trên đỉnh núi. Bên sườn núi có con người cư trú có rất nhiều bụi rậm và cây to, nhưng bên còn lại chỉ có cỏ dại sống leo lắt.

Không có lấy một bụi cây lớn, càng đi về trước cỏ lại càng thưa thớt hơn. Chẳng mấy chốc, đến cả tiếng côn trùng rả rích và tiếng chim kêu đều mất hút. Cứ như cả thế giới này chỉ còn lại tôi, là sinh vật sống duy nhất tồn tại. 

Bồn bề im ắng đến lạ! 

5 tuổi, tôi thu hết can đảm tiếp tục đi theo họ một quãng ngắn nữa. Cuối cùng, người trong thôn đang cầm ngọn đuốc cũng dừng lại. 

- Chính là chỗ này! - Ông Lý chỉ vào một chỗ đất rõ ràng đã từng bị xẻng xúc qua, giọng ông ấy run đến đáng sợ. 

Nơi chôn cất như một lằn ranh, bước qua lằn ranh này, rõ ràng trong cùng một khu đất, nhưng lại hoàn toàn không có sự sống nào. Gió lạnh âm u, thổi rất nhiệt tình y hệt tiếng gào thảm thiết của vô số linh hồn. 

Thầy cúng thấy vị trí đó lập tức thở phào, nói:

- Cũng may, tên khốn này vẫn chưa mất trí lắm. Không có chôn thi thể hoàn toàn trong khu đất. 

Nơi ông Lý chôn xác đúng là lằn ranh giữa bên có cỏ và bên không có cỏ. 

Thầy cúng Chu phân công người dân trong thôn đào hố. Đào được một lúc, xác của cô con gái nhà họ Lý đã bị quật lên. Cô ấy được bọc trong một tấm vải dầu, không có quan tài mà chôn trực tiếp trong hố luôn. Nhiêu đó đủ thấy ông Lý nghèo cỡ nào rồi, thậm chí không thể tổ chức một buổi lễ tươm tất cho con gái mình. 

Ông Lý không dám nhìn thi hài con gái, sắp khóc đến nơi thì bỗng nghe thấy từng tràng hít hà của mọi người vang lên bên tai. 

- Sao… sao lại như vậy! - Cả người thầy cúng Chu run lên, mặt cắt không còn giọt máu. Lão hoảng sợ suýt chút nữa ngã phịch xuống đất. 

Tôi không nén được tò mò, len lén chạy tới, nhân lúc người lớn không để ý, bèn trộm nhìn qua những khe hở giữa chân họ. Chỉ thoáng nhìn thôi, đến tôi cũng sợ xém xíu té xỉu. 

Thi hài của cô con gái nhà họ Lý chẳng những không bị phân hủy, mà còn chẳng khác nào đang ngủ. Sắc mặt hồng hào, lông tóc trên người đều mọc dài ra. Dài lắm,  ánh lên màu nâu quỷ dị. Hai mắt cô ấy lồi ra, cứ như bị nhét hai quả bóng bàn vào hốc mắt vậy. Thật sự rất khủng bố! 

Điều đáng sợ nhất là làn da có vô số hoa văn ngang dọc đan xen giống vết men nứt xuất hiện trên bề mặt đồ sứ khi nó rơi vỡ nhưng chưa vỡ hẳn. Tuy nhiên vết men nứt của đồ sứ là một kiểu thẩm mỹ, mà vết men nứt trên thi thể là một cảnh tượng đáng sợ và thậm chí là điềm báo cho một nguy cơ. 

Móng tay của cô con gái nhà họ Lý sắp dài được 1 mét, móng uốn lượn đủ hướng nhưng không hề yếu. Người trong thôn đào cô ấy lên khá mạnh bạo, vậy mà mấy cái móng tay đáng sợ đó hoàn toàn không đứt gãy mà còn có vài móng cắm sâu vào nền đất đen cứng cáp dưới người cô ấy đủ thấy mớ móng tay quái dị đó bén và chắc nhường nào. 

Mọi thứ… mọi thứ đều khiến tôi thấy bất an. Tôi ngẩng đầu lên ngó vầng trăng đang từ từ lên đỉnh mấy lần. Mặt trăng chỉ vừa ló dạng khỏi sườn núi đã phóng ra một tia sáng, chiếu xuống khu đất nằm trong khe núi này. Mặt đất được ánh trăng soi rọi, lập tức phản xạ một vầng ánh sáng như màn sương mờ mỏng dần dần lan rộng. Tôi khẽ nhíu mày, cảm giác khó chịu trong lòng càng mãnh liệt hơn. 

- Lục mao cương thi… nếu còn tiếp tục như vậy thì cô ấy sẽ biến thành lục mao cương thi mất! - Thầy cúng Chu hoảng hồn la lên: - Mau đốt lửa lên, thiêu hủy thi hài của cô gái này đi! 

Người dân trong thôn vội vàng rưới dầu lửa lên thi hài cô con gái nhà họ Lý, khi họ chuẩn bị hoả thiêu thi hài thì thi hài bất thình lình vùng dậy. Đôi mắt to như quả bóng bàn lồi ra khỏi hốc mắt, vậy mà lại chuyển động. Sau đó cả người nó cong lại, bật dậy khỏi mặt đất. 

Khi thi hài nhảy lên, những vết nứt như men gốm trên da thi nhau rơi xuống để lộ màu đỏ nhàn nhạt bên dưới lớp da. 

- Thành cương thi rồi! Thành cương thi rồi! - Người dân trong thôn bàng hoàng, sợ hãi đồng loạt chạy trốn. Thầy cúng Chu nghiến răng, định ném que diêm trong tay qua hòng châm lửa dầu lửa trên người cô con gái nhà họ Lý, tuy nhiên cô con gái nhà họ Lý biến thành cương thi đang nhảy cà tưng cà tưng, có thể bật xa đến 5 mét. 

Nó giơ tay lên,huơ một cái đã tóm được cánh tay của thầy cúng Chu. Nó bẻ nhẹ hều, thầy cúng Chu kêu lên thảm thiết, cánh tay đang cầm que diêm cứ thế bị bẻ rớt ra, cô con gái nhà họ Lý nay đã biến thành quái vật há miệng để lộ răng nanh thật dài. Dưới ánh trăng, răng nanh ánh lên thứ ánh sáng lạnh buốt. Cuối cùng răng nanh cắm sâu hoắm vào cổ thầy cúng Chu. 

Thầy cúng Chu ngã quỵ ngay tắp lự, kế đến con quái vật đảo tròng mắt. Ấy vậy mà nó nhìn thẳng về phía tôi đang ẩn nấp. Cả người tôi run lên, hồn vía lên mây. Tôi không kịp trốn, tôi 5 tuổi bị cỗ thi hài nữ biến dị túm chặt. 

Tôi bị quăng quật vài cái, lập tức mất đi ý thức. Khi tôi tỉnh lại, tôi đã bị ông già đưa ra khỏi thôn Dạ rồi. Là nhờ thầy cúng Chu, trước khi chết đã kêu ba tôi đưa tôi đi. Ánh mắt lão nhìn tôi trước khi trút hơi thở cuối cùng  cứ như tôi còn đáng sợ hơn cả con cương thi nữ kia. Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu được lý do. Sau khi chuyện qua đi, ba tôi mới nói với tôi, thi hài nữ biến dị kia chỉ mới chạm vào người tôi thôi là cả người nó đã hoá thành một vũng máu tanh tưởi. 

Từ lúc rời đi, tôi chưa trở về thôn Dạ lần nào. Có lẽ là sự sợ hãi sâu trong nội tâm đã ngăn cản tôi. Tôi hay suy nghĩ vì sao hôm ấy thi hài nữ biến dị kia không giết được tôi mà bị tôi giết ngược lại… Hoặc vì sao thầy cúng Chu có vẻ sợ tôi. 

Tóm lại, ở đời gặp được vô số sự kiện ly kỳ và quái dị mà bản thân mình không tài nào hiểu được. May mà tôi không thiểu năng lắm, hết lần này đến lần khác vượt qua đại nạn. Thổn thức trước cuộc đời luôn có quá nhiều cung bậc cảm xúc, tôi bèn tổng hợp những gì mình đã trải qua vào quyển “Hồ sơ những vụ án đặc biệt của Dạ Bất Ngữ” để ghi dấu cuộc đời mình. 

Là thật hay là giả thôi thì hãy để mọi người tự chiêm nghiệm vậy! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play