Con người là một loài sinh vật rất ngộ, luôn muốn tìm được một lời giải đáp hợp lý đối với những điều mà mình không biết. Dạo này tôi cứ mãi suy nghĩ về tính hợp lý trong câu chuyện của Vịt, nghĩ mà đau hết cả đầu.

- Cậu biết Vịt có anh em song sinh hay gì không? 

Lúc nghỉ giải lao giữa hai tiết, tôi quay người lại hỏi Tuyết Doanh ngồi ở phía sau tôi một câu không đầu không đuôi. 

- Không có. - Tuyết Doanh hơi do dự, sau đó quyết đoán trả lời. 

- Sao cậu có thể khẳng định như vậy? - Tôi còn chưa từ bỏ ý định. 

Tuyết Doanh khẽ cười, nói:

- Nhà mình và nhà Vịt là hai nhà quyền thế, từ bé đã biết nhau rồi. Cậu ấy là con trai một.

Tuyết Doanh im lặng chốc lát, cẩn thận quan sát tôi rồi lại bổ sung:

- Nhưng hai đứa bọn mình chỉ xuất thân từ nhà quyền thế thôi chứ không có bất kỳ quan hệ gì! 

Tôi thất vọng toàn tập. 

- Cậu hỏi chuyện này chi vậy? - Tuyết Doanh tò mò hỏi.

Tôi cười khổ, rồi thuật lại chuyện mà Lữ Doanh kể với tôi cho cô bạn nghe. 

- Ồ, nên cậu mới nghi ngờ có khi nào Vịt có anh em song sinh không hả… - Tuyết Doanh như chợt hiểu ra, sau đó cô bạn bật cười khanh khách liên hồi. 

- Có gì buồn cười đâu chứ? Chẳng lẽ cậu không cảm thấy nghi ngờ chút nào? - Tôi bực tức cau mày. 

Tuyết Doanh lắc đầu một cách đáng yêu, nhìn tôi rồi khe khẽ nói:

- Mình có thể khẳng định Vịt chắc chắn sẽ không thông minh như vậy. Nhưng sau khi nghe cậu kể lại toàn bộ sự việc, cậu có biết cảm tưởng đầu tiên của mình là gì không?

- Sao tôi biết được. 

- Hì hì. - Tuyết Doanh lại cười rộ lên, không nói tiếp đề tài vừa rồi nữa mà nói: - Nghe nói bên cạnh trường học mới khai trương một tiệm cà phê. Người ta rất muốn đi, nhưng không có ai mời người ta hết. 

Ám chỉ quá rõ ràng rồi, cho dù đần độn cũng biết đây chắc chắn là kiếm cớ ăn vạ. Tôi thở dài thườn thượt, nói với vẻ trách móc:

- Rồi! Tôi mời cậu một chầu, bây giờ có thể nói cho tôi biết chưa?

- Không được, chẳng có thành ý gì cả. 

Tôi giận muốn bốc khói, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, đành phải đứng dậy, lịch thiệp khom người với cô bạn:

- Dạ Bất Ngữ tôi có may mắn mời cô Tuyết Doanh xinh đẹp ngây thơ đáng yêu động lòng người cùng đi uống cà phê vào chiều nay không?

Tuyết Doanh thấy điệu bộ nghiến răng nghiến lợi như muốn cắn mình thì vui vẻ đến rối tinh rối mù, cô bạn chậm rãi nói:

- Mặc dù xinh đẹp là chưa đủ để hình dung mình nhưng thấy cậu cũng có thành ý nên bổn tiểu thư miễn cưỡng chấp nhận lời mời của cậu vậy! Hì hì!

- Hài lòng chưa? Có thể nói ra rồi chứ? - Tôi trừng mắt nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn đáng yêu của cô ấy. Nếu bây giờ miệng cô ấy còn phun ra một cái yêu cầu nào nữa là tôi sẽ phá hư cái đẹp đó ngay cho xem! 

- Thật ra cũng rất đơn giản, cậu có bao giờ nghĩ rằng có lẽ là… - Tuyết Doanh nghiêm túc đưa hai tay lên ôm đầu, cô ấy dịu dàng nhìn tôi rồi điềm tĩnh thốt ra từng từ một: - Có lẽ là… ma nhập!

- MA NHẬP? 

Tôi chỉ thấy cả người mình cứng đờ, nhất thời không cử động được. Không phải sợ hãi, mà là bởi vì từ này vừa lạ lẫm lại vừa hài hước.

Có lộn không vậy!? Tôi đang chờ mong cô ấy sẽ có manh mối thiết thực. Haiz, tin tưởng cô gái này quả nhiên là sai lầm 100%. 

- Mình biết là cậu không tin. - Hiển nhiên Tuyết Doanh đã để ý thấy thái độ thất vọng của tôi: - Nhưng Tiểu Dạ này, cậu còn cách giải thích nào khác không? Từ sau khi chúng ta chơi cầu cơ là chuyện lạ ùn ùn kéo tới không dứt, mình cảm thấy không nên tiếp tục dùng suy nghĩ thông được để giải thích tất cả mọi chuyện. 

- Nhưng cách giải thích của cậu quá không khoa học. 

- Khoa học? - Tuyết Doanh tức giận nói: - Mấy thứ như khoa học chỉ là cái cớ của đám nam sinh tự cho là đúng và không muốn chấp nhận một chuyện nào đó mà thôi. Thực chất người không khoa học ở đây không ai khác ngoài cậu! 

- Ha! Tôi không khoa học?! Cậu đúng là khó hiểu! - Tôi hét lớn lên bằng giọng như đang cãi nhau: - Hừ, con nhỏ này quả nhiên ngoài khuôn mặt ra thì không còn ưu điểm nào nữa. Uổng công hôm đó tôi còn nghĩ rằng cậu thật dễ thương!

Vừa nói ra khỏi miệng tôi lập tức hối hận. 

- Dạ Bất Ngữ! Cậu… cậu… - Vành mắt Tuyết Doanh tức khắc đỏ lên, cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, rồi bỗng che mặt lại, xoay người chạy ra khỏi phòng học. 

Tôi sững sờ đứng đực tại chỗ, cúi đầu tránh né ánh nhìn kinh ngạc từ xung quanh đang bắn về phía tôi. 

Haiz, dường như người không thể lý giải được đúng là tôi thật! 

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ “Hồ sơ những vụ án đặc biệt của Dạ Bất Ngữ" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].  

Tôi chậm chạp đi ra khỏi lớp, đi lên sân thượng. 

- Cho cậu. - Tôi lấy một tờ khăn giấy đưa cho Tuyết Doanh đang đứng đưa lưng về phía tôi khóc nức nở, nói: - Xin lỗi. Đây là lần đầu tiên tôi xin lỗi người khác, ngoài hai từ này thì tôi không biết có thể dùng từ nào để xin lỗi…

- Mình không trách cậu, không phải lỗi của cậu. - Tuyết Doanh bình tĩnh xoay người lại, nói bằng giọng khàn khàn: - Mình biết tất cả mọi người đều nghĩ mình như vậy, rằng mình chỉ có mỗi khuôn mặt chứ không có đầu óc. Nhưng mình, mình…

Cả người cô ấy run lên, đột nhiên nhào vào lồng ngực tôi khóc ầm lên. 

- Đồ ngốc. 

Tôi không khỏi mắng ra một tiếng thô tục nhưng vẫn tương đối văn hoá. Không biết là đang mắng bản thân, hay mắng cô ấy. 

Chẳng biết đã qua bao lâu, biết rõ không nên có cảm giác gì, nhưng cơ thể mềm mại ấm áp và mùi thơm của gỗ đàn hương cứ vương vấn quanh mũi tôi, cơ thể tôi bắt đầu tê dại rồi không tài nào đứng yên được nữa. 

Tuyết Doanh từ từ nín khóc, như cảm nhận được điều gì, cơ thể cô ấy cũng càng lúc càng nóng lên, bỗng nhiên cô ấy hơi cử động trong vòng tay tôi và tức thì tôi bị cô ấy đẩy mạnh ra.

- Biến thái, Tiểu Dạ là đồ biến thái! - Tuyết Doanh cúi đầu, mặt đỏ bừng, khe khẽ mắng.

Tôi tằng hắng mấy tiếng, cố gắng lái sang chuyện khác:

- Cậu có thể cho tôi mượn thẻ thư viện của cậu không? Tôi làm mất rồi. Phiền thật, không có thẻ thư viện thì không vào được thư viện của trường. 

- Cậu định mượn thẻ thư viện để làm gì? - Khi ánh mắt của Tuyết Doanh tiếp xúc với ánh mắt của tôi, cô ấy lập tức hoảng loạn như chú nai con vội vàng tránh né tầm mắt. 

Tôi nhìn cảnh này cảm thấy khá thú vị, đáp:

- Mấy lời cậu nói hồi nãy khiến tôi chợt nghĩ tới một vấn đề, có thể đó là chìa khóa cho những việc kỳ lạ không ngừng xảy ra gần đây.

- Là mình giúp cậu hiểu ra sao? - Tuyết Doanh mừng rỡ ngẩng đầu lên nhìn tôi, mới chợt nhận ra tôi đang mỉm cười nhìn cô ấy, cô ấy lập tức đỏ ửng, nhẹ giọng nói: - Vậy… vậy cậu đã hiểu ra cái gì rồi?

- Trước hết là Vịt, giữa Vịt và đàn anh khóa trên đã bị mất tích trong lời đồn có rất nhiều điểm tương đồng. Vả lại, cái khiến tôi để ý là nội quy trong nội quy trường. Vì sao trường học lại cấm học sinh chơi cầu cơ? Phải chăng trước đây đã từng xảy ra chuyện gì?

- Nhưng mà… trong thư viện thật sự sẽ có đáp án sao? - Tuyết Doanh ngạc nhiên hỏi. 

Tôi khẽ mỉm cười, nói:

- Đương nhiên là không có. Tuy nhiên thư viện trường mình có phòng tài liệu, trong đó có chứa tất cả các tài liệu liên quan, mà vừa khéo là tôi biết có rất ít người đi đến phòng tài liệu đó, cho nên cho dù tôi có lật tung bên trong cũng không sợ bị ai biết được. 

- Nhưng chắc chắn phòng tài liệu sẽ luôn bị khoá kỹ bằng ổ khoá to, cậu lấy đâu ra chìa khóa? 

- Chuyện nhỏ, một cái kẹo cao su là đủ rồi.

- Kẹo cao su?! - Tuyết Doanh tròn mắt nhìn tôi, như thể đang nhìn một kẻ ngốc: - Kẹo cao su có thể mở khóa ư?

- Đương nhiên, chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện nào đó là được. - Tôi đáp trong trạng thái mất tập trung, đầu óc lại bắt đầu không ngừng suy nghĩ.

Nội quy nhà trường bắt mắt trên bìa sổ tay học sinh màu đỏ tươi thật sự rất khả nghi. Rốt cuộc là trước kia trong trường đã từng xảy ra chuyện gì nhỉ? 

Nghĩ đến đây, tôi thấy lòng bàn tay mình nóng lên. Sự tò mò trong tôi lại bắt đầu trỗi dậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play