- Tiểu Dạ! Mình tra ra rồi!
Buổi chiều hôm sau, ánh nắng chói chang, ánh mặt trời mạnh mẽ bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng lên bàn học, làm người ta thấy lười và buồn ngủ. Tuyết Doanh lao vào lớp như một cơn gió, chẳng thèm lau đi mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt kích động, ném một đống tư liệu lên trên bàn tôi.
- Cái gì vậy? - Tôi bâng quơ lật vài tờ xem, rồi ngẩng đầu hỏi cô ấy.
Tuyết Doanh lườm tôi một cái, nói:
- Đây là sơ yếu lý lịch học sinh mà người ta cực khổ tìm được trong phòng tài liệu của trường đấy, mình điều tra được trong vòng 10 đến 15 năm trước, vừa học lớp 12 vừa tên Lý Bình, có tổng cộng 7 người.
- Cô bé này còn đang giận dỗi tôi à… - Tôi dở khóc dở cười lấy tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nghiêm túc hỏi: - Vậy cậu có điều tra ra Lý Bình trong lời đồn trong trường là học sinh lớp nào không?
- Còn không phải rất đơn giản sao? - Tuyết Doanh tức giận nói: - Lời đồn trong trường đã từng nhắc tới rồi mà, vào mười mấy năm trước…
Giọng của cô ấy càng lúc càng nhỏ, rối rắm suy nghĩ trong đầu một lúc mới chợt ngộ ra rồi cao giọng nói:
- Đúng rồi! Lời đồn trong trường chỉ nói là hơn 10 năm trước có một nữ sinh lớp 12 tên là Lý Bình bị con trai của thầy hiệu trưởng cưỡng hiếp. Mất thời gian cả buổi, chúng ta hoàn toàn không biết chị ấy là học sinh lớp nào!
- Thật ra muốn biết Lý Bình trong lời đồn kia cụ thể ở lớp nào cũng không phải là không có khả năng, đi điều tra hồ sơ tốt nghiệp của học sinh trong trường là được. Chắc phòng tài liệu có đó! - Tôi nhìn xuống tầng dưới qua ô cửa sổ bên trái.
- Hồ sơ tốt nghiệp của học sinh? Đó là cái gì vậy? - Tuyết Doanh tò mò hỏi.
- Học sinh cuối cấp chỉ có một tác dụng với mỗi ngôi trường thôi, xem xem ai đỗ vào trường đại học danh tiếng nào, tỷ lệ trúng tuyển cao đẳng - đại học bao nhiêu,... có thể dùng những thứ này để thiếp vàng lên mặt mình. Trường chúng ta vốn đua đòi, chắc chắn sẽ ghi chép rất cẩn thận những phần này. Điều tra hướng đi sau khi tốt nghiệp của tất cả nữ sinh tên Lý Bình trong vòng 10 đến 20 năm trước, nếu ai chưa có thì đó chính là người mà chúng ta muốn tìm.
- Hóa ra là có thể làm như vậy… - Tuyết Doanh lấy tay gõ đầu, nhìn tôi với vẻ khó hiểu: - Tiểu Dạ, cậu thật sự chỉ mới 15 tuổi thôi sao? Sao cậu biết được nhiều thứ mà mình hoàn toàn không dám tưởng tượng ra vậy…
Lố quá! Tôi không quan tâm cô ấy, chỉ tay ra ngoài cửa sổ nói:
- Cậu có nhìn thấy ông chú khoảng 30 tuổi đang đứng cạnh hồ sen không? Anh ta đã đứng ở đó hút thuốc hơn 1 tiếng rồi đấy!
- Anh ta hút thuốc có ảnh hưởng gì tới cậu đâu, cậu để ý nhiều như vậy làm gì? - Tuyết Doanh ngó ông chú một cái, khinh thường nói.
- Nhưng mà trông anh ta có vẻ rất căng thẳng, chưa kể còn thường xuyên nhìn vào lớp học. - Tôi chống cằm suy tư. Dường như ông chú nhận thấy tôi đang đánh giá mình, vội vàng ném tàn thuốc còn chưa tắt hẳn trên tay xuống gốc cây thông lá kim mà cành lá đã bắt đầu khô héo rồi nhanh chóng né tránh.
- Không ổn! - Tôi lập tức đứng dậy lao ra khỏi phòng học chạy xuống dưới lầu, vừa chạy vừa hét lên với Tuyết Doanh: - Mau bảo các bạn nam mỗi người một tay xách thùng nước đến chỗ cây thông lá kim đó đi, mong là tàn thuốc không tạo nên hỏa hoạn!
Chưa đầy vài phút, lửa lớn bốc lên càng cháy càng hăng. Cành của cây thông lá kim vốn chứa một lượng dầu dồi dào, mà ngọn lửa còn bị gió thổi qua lập tức trở nên mãnh liệt hơn. Cây cối xung quanh không ngừng bị cuốn vào ngọn lửa cứng đầu hết cây này đến cây khác mặc cho chúng tôi không ngừng hất nước, ngọn lửa không hề yếu đi chút nào.
Chờ mãi mới chờ được xe cứu hỏa từ Cục cảnh sát phòng cháy chữa cháy chạy ra, cả đám chúng tôi bị hỏa hoạn ép cho luống cuống tay chân mới thở phào nhẹ nhõm.
- Thằng cha không có ý thức cộng đồng kia rốt cuộc là ai vậy? - Tôi cau mày buồn bực hỏi.
Gầu Chó đứng cạnh đưa mắt nhìn về phía sân thể dục, nhỏ giọng nói:
- Anh ta tên là Chung Đạo, là con trai của thầy hiệu trưởng hiện giờ của chúng ta.
- Ôi, đó là nam chính trong lời đồn ở trong trường sao? Cái người cưỡng hiếp Lý Bình á hả? - Tuyết Doanh mở to hai mắt, tức giận nói: - Anh ta ở trong tù ra mà hoàn toàn không chịu cải tà quy chính, nhìn hành vi không có tốt chất của anh ta hồi nãy là biết. Loại người này nên bị phán tù chung thân, tránh cho thả ra lại đi làm hại người khác.
- Hửm? Hóa ra anh ta là Chung Đạo… - Tôi xoa cằm suy nghĩ, nhanh chóng ngẫm lại toàn bộ thông tin về Chung Đạo trong đầu một lượt.
Anh chàng có vẻ rụt rè, chán chường và sợ rước họa vào người này hình như không giống hình tượng bá đạo vô sỉ và cực kỳ hung ác trong lời đồn trong trường cho lắm. Lẽ nào bởi vì bị tống vào tù nên đã bào mòn toàn bộ can đảm và khí chất của anh ta?
Tôi lơ đãng ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy Gấu Chó đang dùng ánh mắt kỳ lạ ra hiệu nhanh cho Trương Văn. Sau đó cậu ta vỗ mạnh vào vai tôi, nói:
- Tiểu Dạ, dạo này có bận gì không? Vừa tan học đã không thấy mặt mũi cậu đâu, muốn tìm cũng tìm không được.
- Tôi và Tuyết Doanh mắc học nhóm. - Tôi cảnh giác nói.
- Tiểu Dạ, lén nói cho cậu biết vụ này nè. - Trương Văn nhích lại gần, nở một nụ cười nịnh nọt thương hiệu của mình, cẩn thận quan sát bốn phía, mới nói với tôi: - Hôm qua tôi phát hiện ra một thứ thú vị ở sân thể dục đang thi công. Tối nay rảnh không? Mấy đứa bọn mình cùng đến đó xem thử?
- Không rảnh. - Tôi quả quyết lắc đầu, tôi cóc tin người này sẽ phát hiện ra thứ gì thú vị.
Trương Văn chưa chịu từ bỏ ý định, cậu ta ghé sát vào tai tôi thì thầm:
- Cậu mà không đi thì sẽ hối hận cho coi. Thứ đó thật sự rất rất thú vị, 9 giờ tối nay, sau tiết tự học buổi tối, tôi, cậu, Gấu Chó và cả Tuyết Doanh, bốn người chúng ta tập hợp ở chỗ đình cổ. Lúc đó chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng!
- Hừ, tôi sẽ không đến đâu. - Tôi thấy cậu ta chuẩn bị làm khó tôi nữa, bèn mất kiên nhẫn chuẩn bị đi khỏi.
- Là một ngôi mộ, ngôi mộ rất to! - Trương Văn kêu lên phía sau lưng tôi bằng giọng đầy thần bí, nói: - Chưa có ai bước chân vào ngôi mộ đó đâu. Tiểu Dạ, có khi bên trong có kho báu khổng lồ…
Dume! Hai thằng ranh khó hiểu này, đúng là quái thai.
Tôi có phải là kẻ tham tiền đâu, hiển nhiên tôi cũng ý thức được rõ ràng chơi chung với bọn Trương Văn và Gấu Chó chắc chắn sẽ không gặp được chuyện gì tốt lành. Cách đây không lâu chơi cầu cơ với bọn họ, mấy thằng này còn bỏ lại tôi và Tuyết Danh để chạy là minh chứng tốt nhất đấy.
Sự việc lần đó giúp tôi hiểu ra bản chất của họ. Bọn họ ích kỷ, không màng sống chết của những người khác và nhát cáy. Mỗi lần muốn làm chuyện gì nguy hiểm sẽ nhớ ngay đến nguyên tắc đám đông, mong sao có thể kéo theo vào người xuống nước cùng họ để có chết cũng có người chôn cùng. Mặc dù tôi không phải người tốt lành gì cho cam, nhưng tôi thật sự ghét loại người như bọn họ đến cùng cực. Tuy nhiên vào buổi tối ngày hôm đó, tôi và Tuyết Doanh vẫn cùng nhau đến chỗ hẹn với bọn họ.
- Cậu thật sự tin rằng ngôi mộ mà Trương Văn và Gấu Chó có kho báu sao? - Tuyết Doanh hoàn toàn không hiểu vì sao tôi lại rảnh rỗi làm khùng làm điên với họ.
Tôi nhìn vào đôi mắt to tròn trong veo của cô ấy, cười nói:
- Cậu tin rằng hai đứa nó sẽ chủ động chia sẻ lợi ích đã vào tay chúng với chúng ta à?
- Cóc tin! - Tuyết Doanh lắc đầu ngay tắp lự, rồi lại thắc mắc: - Vậy sao cậu còn đi?
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám không chút ánh sáng, thở dài thườn thượt đáp:
- Cậu có còn nhớ tiên đĩa mà mấy hôm trước chúng ta thỉnh tới không? Sau khi chúng ta chạy thoát, cái đĩa vẫn còn dao động. Ngay ngày hôm sau tôi đã nói với cậu rằng hình như nó muốn truyền đạt thông điệp gì đó cho chúng ta, một thông điệp có liên quan đến ba từ khóa “ở mép nước”. Tôi suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng chính cái móng đình đã dẫn lối cho tôi.
- Móng đình? - Vẻ mặt Tuyết Doanh đầy mông lung, nói: - Cái thứ không có gì hấp dẫn đó thì có gì để chú ý chứ?
- Đương nhiên là có. - Tôi vừa ngẫm lại vừa khoan thai nói: - Nghe nói đình cổ được xây từ thời Gia Khánh, có lịch sử hơn 160 năm. Trong khi ngôi trường này được xây dựng hơn 70 năm, đình cổ là di tích văn hóa của trấn và là danh lam thắng cảnh của trường, để bảo tồn trạng thái ban đầu của nọ, nó luôn được gìn giữ nguyên trạng. Ngay cả khi trường học phải thi công hay thay đổi cái gì lớn, cũng cố gắng hết sức không đụng đến cái đình cổ này.
- Hay nói cách khác, đình cổ và mỗi một góc cây ngọn cỏ quanh nó chưa từng thay đổi trong suốt 160 năm qua. Và nền móng đình cổ nhô lên cũng là những thứ thuộc về thời đó, không phải mới được thêm vào sau này.
- Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì, mình nghe mà không hiểu gì cả? - Tuyết Doanh không hiểu.
Tôi buồn bực gãi đầu, nói:
- Đơn giản chỉ muốn nói cậu có cảm thấy vật liệu dùng để xây nền móng đình rất kỳ lạ không?
Tuyết Doanh dùng ngón trỏ chăn môi lại rồi suy tư trong chốc lại, sau đó thành thật lắc đầu.
Tôi tiếp tục giải thích:
- Vật liệu dùng để xây móng đình cổ chủ yếu là những tảng đá đen lớn và đất sét vàng, là những vật liệu cơ bản thường dùng để xây đập nước và đê điều vào những năm đó. Người triều Thanh rất mê tín, họ sẽ không dùng những thứ này để xây đình nghỉ mát đâu. Trừ khi…
- Trừ khi cái đình này nằm ở ven sông! - Cuối cùng Tuyết Doanh cũng hiểu được ý của tôi, cả người cô ấy chấn động, chậm rãi quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt sợ sệt: - Ý của cậu là… tiên đĩa muốn nói cho chúng ta biết thông điệp này ư?
- Đúng vậy. - Tôi gật đầu, nói: - Trên tờ giấy in hình bản đồ bát quái không có chữ “sông”. Tôi nghĩ “ở mép nước” có lẽ là “ở ven sông” mới đúng.
- Không đúng! - Tuyết Doanh như chợt nghĩ tới chuyện gì, hỏi tôi: - Nếu như nói bên dưới cái đình này trước kia là một con sông, thế thì bây giờ con sông đâu rồi? Đê đình cao vậy thì con sông không thể nào nhỏ mới đúng.
- Tôi có biết đâu. - Tôi lắc đầu nói: - Bởi vì không biết, nên tôi mới không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Nếu cái mà Trương Văn phát hiện không phải là giả, nói không chừng nó chính là một manh mối quan trọng đấy.
Đúng vậy. Đình cổ tọa lạc trên sân thể dục của trường, nếu tôi đoán không lầm thì hơn 160 năm trước sân thể dục này phải là một con sông lớn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ “Hồ sơ những vụ án đặc biệt của Dạ Bất Ngữ" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].
Tôi không biết tiên đĩa mà chúng tôi mời tới mấy hôm trước muốn truyền cho chúng tôi thông điệp gì, nhưng tôi dám khẳng định rằng thông điệp đó chắc chắn có liên hệ mật thiết với con sống lớn trước đây.
Nếu Trương Văn thật sự tìm thấy một ngôi mộ ở sân thể dục, vậy thì ngôi mộ này phải có lịch sử lâu đời. Có lẽ tôi có thể tìm thấy rất nhiều câu trả lời cho những điều khiến tôi cảm thấy rối rắm…
- Chiều hôm qua tôi tình cờ phát hiện ra ngôi mộ này. Gần đây nhà trường đang có kế hoạch xây ký túc xá mới ở phía Bắc sân thể dục, đã đào móng được 3 mét rồi. Hôm qua rảnh quá, tôi bèn lén đến công trường một mình, muốn đi bộ một vòng thôi, không ngờ không lâu sau đó phát hiện một thứ rất thú vị dưới lòng đất.
Trương Văn đi trước dẫn đường cho chúng tôi, miệng không ngừng nói lại trải nghiệm mạo hiểm nhưng vĩ đại của mình vào hôm qua:
- Các cậu đoán xem là gì? Ha, thế mà lại là một cái hộp sọ người đã bị ngâm nước ngả sang màu nước tương!
- Có điều lúc đó tôi không nhận ra, tưởng đâu là mặt nạ phòng độc cũ dùng trong phòng thí nghiệm hóa học bèn lấy chân đạp lên nó. Không ngờ mới đạp có một cái mà nó đã vỡ vụn, lúc này tôi mới ý thức được hình như nó không phải là đồ nhựa. Vì vậy tôi bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh, rồi tôi lại phát hiện ra cách đó không xa có rất nhiều quan tài đã bị đập ra thành nhiều mảnh nhỏ nằm rải rác trên mặt đất…
- Mà ở gần mấy cái quan tài đó có một cái hố to vật vã, một cái hố sâu hoắm hình chữ nhật chiều dài khoảng chừng 5 mét và bề ngang khoảng hơn 3 mét. Bởi vì trong hố có nước bẩn màu nâu sẫm đọng thành vũng, nên tôi không phán đoán được độ sâu. Tuy nhiên tình huống đã khá rõ ràng: cái hố đó chắc chắn là một ngôi mộ bị công nhân ở công trường tình cờ quật lên, sau đó họ nâng quan tài bên trong ra mong có thể tìm thấy ít đồ chôn theo.
Trương Văn quay đầu lại nhìn tôi, hỏi:
- Tiểu Dạ, cậu có từng nghe nói đến một truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi trong trấn này chưa? Truyền thuyết về kho báu của nhà họ Trần?