Nhưng mà thú thật, cái cây này không phải khó leo dạng vừa đâu. Thường thì cây long não là loại cây vừa thấp vừa to và có rất nhiều nhánh, tuy nhiên mấy cây long não trắng trong trường này lại là những trường hợp ngoại lệ hiếm hoi. Chẳng những cao hơn 20 mét, mà còn gần như không có phân nhánh. Thân cây thẳng tắp đỉnh cao chót vót tận trời như trúc, đứng từ xa nhìn có thể sẽ khiến người ta lầm tưởng nó là cây bạch dương.

Song, quá quắt hơn là không biết là người công nhân thất đức nào đã chặt hết toàn bộ những cành cây mảnh khảnh dưới 8 mét trên thân cây long não trắng mà người ta có thể dễ dàng trèo lên. Hại tôi phải dùng hết sức bình sinh để trèo, gần như mỗi lần mời lên trên được 2 mét là tôi đã thở hồng hộc không thể không dừng lại nghỉ ngơi một chốc. 

- Tiểu Dạ! Có cần mình ném cái khăn lên cho cậu lau mồ hôi không, hửm? - Tuyết Doanh đứng dựa vào thân cây, vừa quấn chặt áo khoác vừa không quên chế nhạo tôi. 

Tôi trợn mắt hung dữ nhìn xuống bên dưới, khẽ mắng:

- Soi đèn cho tôi đàng hoàng đi, cẩn thận tôi mà ngã xuống là đè chết cậu đấy! 

Trong lúc nói chuyện, tay chân của tôi cũng không hề được nghỉ ngơi. Tôi dùng hai chân kẹp chặt vào thân cây rồi ra sức bật mạnh lên, cuối cùng cũng bắt được một nhánh cây. 

Vượt qua khoảng cách 8 mét nguy hiểm, phần còn lại tương đối nhẹ nhàng.

Tôi tiếp tục cẩn thận trèo lên trên thêm mười mấy phút nữa, cuối cùng tôi cũng chạm đến cành khô treo cái túi màu xanh da trời kia. Bởi vì kích động mà tim tôi đập liên hồi, tôi cố gắng nuốt nước miếng với một tay ra xách cái túi lên. Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, tay trái run run bật đèn pin nhỏ lên sốt sắng muốn soi xét cái túi màu xanh da trời trong tay. 

Nhẹ. Đây là cảm giác đầu tiên của tôi khi tôi xách cái túi lên. 

Túi được làm bằng vải bố màu xanh da trời, từ bụi đất và mức độ phai màu trên túi có thể nhìn ra nó đã được treo trên cây một khoảng thời gian rất dài. Túi không quá to, bên trong có một vật gì đó hình tròn dẹp có đường kính khoảng 10 centimet. Tôi dùng tay bóp, mềm mại nhưng không cảm nhận được rốt cuộc bên trong là gì. 

Cái lạnh trong gió càng lúc càng mãnh liệt, những ngọn cây điên cuồng lung lay trong cơn gió dữ của đêm hè gần như khiến tôi không tài nào đứng vững được. Tôi dùng dây ni lông mang theo bên người treo cái túi vào, rồi cũng nhanh chóng trượt xuống cây. 

Tuyết Doanh ngồi xổm tò mò nhìn cái túi, cô ấy muốn mở nó ra nhưng cảm thấy nó khiến người ta rất khó chịu đành phải dùng ngón trỏ chọc vào cái túi trời lại lập tức rụt tay lại như thể bị cái gì đó cắn.

Cô ấy cau mày nói với tôi:

- Cậu nghĩ thi thể trẻ con trong lời đồn trong trường có nằm trong cái túi xấu xí này không? 

- Tôi không cho rằng bản thân sẽ may mắn như vậy đâu. - Tôi lắc đầu, cẩn thận tháo lớp vải bố màu xanh da trời bên ngoài ra rồi nói: - Cậu có biết ở rất nhiều vùng quê có những phong tục rất kỳ lạ không?

- Phong tục gì? 

- Rất nhiều người ở nông thôn cho rằng mọi vật đều có linh hồn, nếu cậu giết chết heo bò gà vịt thì phải cắt bỏ cả gan của chúng nó và bỏ vào túi treo lên cây để tránh cho hồn ma của chúng tới tìm mình. - Tôi vừa nói vừa lôi một lớp đồ bên trong ra, không quên giảng giải: - Có nơi còn treo cả nhau thai của trẻ sơ sinh vừa mới sinh ra đã chết lên cây, hòng trấn an hương hồn. Họ tin nếu hồn phách của đứa trẻ không được yên thì đứa trẻ đoản mệnh kia sẽ quay trở lại bên cạnh cha mẹ nó hằng đêm, hút dương khí của chính người thân mình. 

- Đừng có nói nữa, thấy ghê quá à! - Tuyết Doanh quan sát bốn bề, không khỏi rùng mình một cái.

Tôi bật cười thành tiếng, nói:

- Đây chỉ là những chuyện mê tín thôi, có gì đâu mà sợ. 

Tôi tháo cái nút thắt cuối cùng, kéo hẳn tấm vải bố màu xanh da trời ra để lộ đồ đạc bên trong. Nó tiếp tục được bọc trong một tấm vải dệt to màu xanh xám, tôi mở nó ra. Một đống quần áo rách rưới hiện ra trước mắt chúng tôi.

- Đây là gì vậy? - Tuyết Doanh kinh ngạc thốt lên: - Trong này hoàn toàn không có một khúc xương nào cả! 

- Đây có lẽ là đồng phục của trường chúng ta vào mười mấy năm trước. - Tôi lấy tay lật mớ vải rách lên xem kỹ, nói: - Là đồng phục học sinh nữ, nữ sinh kia cao khoảng 1 mét 6. Trong này còn có nội y nữa? Ừm, có vẻ ngực của cô ấy khá to…

Tôi cảm thấy đầu mình bị gõ mạnh một cái, tôi sửng sốt ngẩng đầu lên, Tuyết Doanh đang tức giận trừng mắt với tôi, nói:

- Sao nam sinh các cậu ai cũng háo sắc như nhau vậy! 

- Cô à, tôi chỉ nói ra những gì mình nhìn thấy thôi mà! - Tôi oan ức la lên. 

Tuyết Doanh khẽ hừ, nói:

- Mặc dù mình và cậu cũng khá thân, nhưng có một vài lời vẫn không nên nói ở ngay trước mặt một thục nữ chứ. 

- Lẽ nào cô bé này đang tự ti trước chủ nhân của mớ vải rách này… - Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm. 

Tạm gác lại việc cô ấy gây sự vô cớ, tôi bắt đầu nghiên cứu:

- Ủa, đây là gì nữa? 

Tôi cẩn thận bóp vào mớ vải rách, vô tình phát hiện có một tấm bìa cứng có kích thước bằng một tấm danh thiếp. Tôi rút ra nhìn kỹ, thì ra là phù hiệu nhà trường đã rất cũ rồi. 

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ “Hồ sơ những vụ án đặc biệt của Dạ Bất Ngữ" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].  

Tôi lập tức cảm thấy kích động, vội vàng di chuyển ánh sáng đèn pin muốn xem rõ dòng chữ bên trên. Bỗng nhiên có cảm giác xung quanh trở nên cực kỳ im ắng. 

Tuyết Doanh mới nảy còn không ngừng càu nhàu bên tai cũng không nói chuyện nữa, cô ấy dựa vào lưng tôi mà cả người run rẩy liên hồi. 

- Cậu bị sao đó? - Tôi lấy làm lạ hỏi. 

- Cậu nghe thử xem, hình như có tiếng trẻ con khóc. - Cô ấy sợ hãi, bắt đầu run lên. 

Tôi dỏng tai lên cẩn thận nghe ngóng một hồi, không có phát hiện ra cái gì bất thường bèn nói:

- Có đâu? Sao tôi không nghe thấy? 

Nói đoạn, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc từ sống lưng lên đến đỉnh đầu. 

Dưới chân loáng thoáng bắt đầu vang lên tiếng khóc mong manh, rồi càng lúc càng lớn, là tiếng trẻ con khóc, vừa rấm rứt vừa nỉ non! 

Âm thanh bén ngót vang vọng trong rừng long não, như thế quấn lấy từng cái thân cây. Tiếng khóc hụt hẫng và khô khốc có sức xuyên thấu đáng sợ, cho dù có bịt tai lại cũng có thể nghe rõ mồn một. Nó mang đến nỗi sợ hãi đông cứng lòng người. 

Trong cơn hoảng hốt, cuối cùng lý trí cũng chẳng có tác dụng gì. 

Bản năng nguyên thủy buộc tôi phải nhanh chóng thức tỉnh từ nỗi kinh hoàng và sợ hãi tột đỉnh, tay trái tôi cầm lấy cái túi, tay phải tôi giữ chặt Tuyết Doanh, ra sức chạy như điên ra khỏi cánh rừng. 

Suy nghĩ trong tôi bắt đầu hỗn loạn. Vừa chạy, não tôi vừa cố gắng đè nén nỗi sợ và xử lý một lượng lớn thắc mắc đang ồ ạt ập vào đầu tôi. 

Trong một thoáng bàng hoàng vừa rồi, tôi đã kịp nhìn và ghi nhớ thông tin để lại trên tấm phù hiệu học sinh:

“Trường trung học Nhất Trung làng Suối Tuyết

62 - Chu Kiếm - 12/3”

Có thể kết luận đây là phù hiệu học sinh của một nam sinh cuối cấp. Mặc dù không biết anh ta là ai nhưng có một điều rất lạ là: vì sao có phù hiệu của học sinh nam trong một đống vụn quần áo của học sinh nữ? Mấy cái này có liên quan đến lời tốt xác chết em bé trong trường hay không?

Tôi cảm thấy dường như mình đã nắm bắt được cái gì đó nhưng lại không tài nào tổng kết nó thành một manh mối có ích và rõ ràng được. Tôi mơ hồ cảm thấy lời đồn lưu truyền trong trường hơn chục năm trời… có vẻ như có chút xáo trộn về mặt cốt truyện…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play