Sau buổi nói chuyện với Thẩm Dịch Thần ở khu vườn phía sau trường, Trần Lạc Du cảm thấy lòng mình như có gì đó khác lạ. Những câu nói của cậu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự quan tâm chân thành, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Dù cậu nói rằng chỉ muốn giúp đỡ cô trong học tập, nhưng có phải thật sự chỉ có vậy?
Cô không rõ cảm xúc của mình là gì. Cứ mỗi lần nghĩ đến Thẩm Dịch Thần, tim cô lại đập nhanh hơn. Cậu là một chàng trai tốt, luôn điềm tĩnh và chín chắn. Cậu có cách quan tâm người khác mà không quá phô trương, nhưng sự chăm sóc ấy luôn rất đúng lúc và chu đáo. Đối với một người như cậu, thật khó để không cảm thấy rung động.
Sáng hôm sau, khi Trần Lạc Du bước vào lớp, cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Thẩm Dịch Thần. Cậu ngồi ở chỗ quen thuộc, đôi mắt vẫn điềm tĩnh như mọi ngày. Cô vội vàng quay mặt đi, không dám đối diện với cậu lâu hơn vì sợ cậu nhận ra những suy nghĩ trong lòng cô.
Hạ Tử Lâm đã ngồi sẵn ở bàn, cười tươi nhìn cô. “Này, Lạc Du, cậu có vẻ lạ đấy. Từ hôm qua đến giờ, tớ thấy cậu cứ như người đang yêu vậy.”
Trần Lạc Du ngượng ngùng, nhanh chóng chối bỏ. “Cậu đừng trêu tớ nữa. Làm gì có chuyện đó chứ!”
Tử Lâm nhướng mày, ánh mắt tinh nghịch. “Tớ chỉ nói đúng những gì tớ thấy thôi. Mà cậu đừng nói với tớ là cậu không có chút cảm xúc nào với Thẩm Dịch Thần nhé?”
Lạc Du không trả lời, chỉ cười gượng. Bên ngoài, cô tỏ ra thản nhiên, nhưng bên trong, những lời nói của Tử Lâm như chạm đúng vào nỗi băn khoăn trong lòng cô. Cô thực sự có tình cảm với Thẩm Dịch Thần sao? Hay chỉ là sự cảm mến vì cậu luôn giúp đỡ cô?
Giờ ra chơi, khi cả lớp bắt đầu rời khỏi phòng để xuống sân trường, Trần Lạc Du định ra ngoài cùng Tử Lâm thì bất ngờ Thẩm Dịch Thần đứng dậy và bước đến bên cô. Cô khựng lại, không biết phải nói gì khi cậu chủ động tiếp cận như vậy.
“Lạc Du, cậu có muốn ra sân cùng tớ không? Tớ nghĩ đi dạo một chút sẽ giúp chúng ta thư giãn sau giờ học căng thẳng,” Thẩm Dịch Thần nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành.
Hạ Tử Lâm đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, mỉm cười và khẽ gật đầu, như ngầm ủng hộ. “Đi cùng cậu ấy đi, Lạc Du. Tớ có việc phải đi trước.”
Trần Lạc Du không còn lý do để từ chối, đành gật đầu đồng ý. Cả hai cùng bước ra khỏi lớp, hòa vào không khí tươi mát của buổi sáng. Sân trường hôm nay đông đúc hơn bình thường, học sinh tụ tập nói chuyện và chơi đùa. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng, cả hai bước đi bên nhau mà không ai nói gì, nhưng không khí giữa họ không còn gượng gạo như trước.
Khi đến một góc yên tĩnh hơn của sân trường, Thẩm Dịch Thần đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn cô.
“Lạc Du, tớ biết gần đây chúng ta nói chuyện nhiều hơn bình thường. Tớ không muốn làm cậu khó xử, nhưng tớ thực sự muốn nói rằng… tớ rất tôn trọng cậu. Cậu là người luôn nỗ lực trong học tập, và tớ thấy điều đó rất đáng khâm phục.”
Lạc Du ngạc nhiên, không ngờ rằng Thẩm Dịch Thần lại có ấn tượng như vậy về cô. “Cảm ơn cậu, nhưng tớ nghĩ cũng chỉ là trách nhiệm của mỗi người thôi. Ai cũng có những áp lực riêng mà.”
“Đúng vậy, nhưng không phải ai cũng có thể vượt qua áp lực đó một cách kiên cường như cậu.” Cậu nói, giọng điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự khâm phục thật sự.
Trần Lạc Du cảm thấy hơi bối rối. Cô không nghĩ mình đặc biệt như lời cậu nói, nhưng sự chân thành trong ánh mắt cậu khiến cô không thể không cảm thấy xúc động.
“Còn cậu thì sao? Tớ thấy cậu luôn điềm tĩnh và tự tin. Cậu chẳng bao giờ tỏ ra lo lắng về việc gì cả,” Lạc Du hỏi lại, cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện.
Thẩm Dịch Thần khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng có chút u buồn. “Thật ra, tớ cũng có những nỗi lo riêng, nhưng tớ không muốn ai biết. Tớ nghĩ đôi khi giữ lại những điều đó cho riêng mình sẽ tốt hơn.”
Lạc Du cảm nhận được sự thổ lộ trong câu nói của cậu. Dù bề ngoài cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ và bình tĩnh, nhưng bên trong lại có những nỗi niềm mà không phải ai cũng biết. Cô càng hiểu thêm về cậu, càng thấy gần gũi hơn.
Cả hai tiếp tục bước đi trong yên lặng, nhưng khoảng cách giữa họ dường như đã thu hẹp lại. Lạc Du không còn cảm thấy ngại ngùng hay gượng gạo khi ở bên Thẩm Dịch Thần nữa. Thay vào đó, cô cảm thấy thoải mái hơn khi biết rằng cậu cũng là một con người bình thường với những cảm xúc và nỗi lo như cô.
Khi trở lại lớp học, cả hai vẫn không nói thêm gì, nhưng nụ cười của Thẩm Dịch Thần khi chia tay cô trước cửa lớp khiến Lạc Du cảm thấy ấm áp lạ thường. Dường như giữa họ đã có một sự kết nối vô hình, dù chưa ai nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được điều đó.
Buổi tối hôm đó, khi nằm trên giường, Lạc Du không ngừng nghĩ về những lời nói và hành động của Thẩm Dịch Thần trong suốt ngày hôm nay. Cậu không phải là người dễ dàng thể hiện cảm xúc, nhưng những gì cậu làm và nói đều khiến cô cảm thấy an tâm và được quan tâm. Có lẽ, cô đã thực sự thích cậu, nhưng vẫn chưa dám thừa nhận điều đó với bản thân mình.
Trong những ngày tiếp theo, Trần Lạc Du và Thẩm Dịch Thần vẫn gặp nhau như thường lệ. Cả hai không có nhiều cuộc trò chuyện dài, nhưng mỗi lần gặp nhau, ánh mắt của họ đều trao cho nhau những cái nhìn hiểu ý, như thể họ đã quen thuộc với nhau từ lâu. Những khoảnh khắc nhỏ bé, những lần chạm mặt, những lần giúp đỡ nhau trong học tập đã dần dần đưa họ lại gần nhau hơn, nhưng cũng khiến trái tim của cả hai trở nên bối rối và khó hiểu hơn.
Khoảng cách vô hình giữa họ dường như ngày càng thu hẹp, nhưng cả hai vẫn chưa đủ can đảm để bước qua ranh giới đó.