Trời đã vào đông, những cơn gió lạnh đầu mùa bắt đầu thổi mạnh, mang theo hơi thở của mùa thi cận kề. Trần Lạc Du ngồi trong lớp, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những chiếc lá vàng rơi xuống tạo nên một khung cảnh thơ mộng nhưng cũng khiến lòng cô trở nên nặng trĩu. Thời gian trôi qua nhanh chóng, và chỉ còn vài tuần nữa là kỳ thi cuối kỳ sẽ diễn ra. Áp lực học tập khiến cô cảm thấy hồi hộp, nhưng lại cũng khiến cô nhớ đến những khoảnh khắc cùng Thẩm Dịch Thần.

Hôm nay, lớp cô có buổi học ôn tập cuối cùng trước khi bước vào kỳ thi. Trong lớp, bầu không khí trở nên căng thẳng khi giáo viên yêu cầu các học sinh nêu cảm nhận về những bài học đã học. Trần Lạc Du luôn cố gắng chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng khi đến lượt mình, cô cảm thấy hồi hộp và lúng túng.

“Lạc Du, đến lượt cậu rồi,” Hạ Tử Lâm thì thầm bên cạnh, ánh mắt khích lệ.

Cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy và bắt đầu trình bày. Khi đang nói, ánh mắt của Thẩm Dịch Thần dường như không rời khỏi cô, khiến trái tim cô đập rộn ràng. Dù không cố tình tìm kiếm sự ủng hộ từ cậu, nhưng cái nhìn chăm chú ấy khiến cô cảm thấy tự tin hơn.

Khi cô kết thúc bài phát biểu của mình, cả lớp vỗ tay. Cô quay lại chỗ ngồi, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ nhưng cũng tràn đầy niềm vui. Thẩm Dịch Thần khẽ gật đầu, nụ cười của cậu như một lời khen ngợi khiến cô cảm thấy phấn khích.

 

Giờ ra chơi, Lạc Du và Tử Lâm cùng nhau đi xuống sân trường. Cả hai đều cảm thấy căng thẳng trước kỳ thi sắp tới, nhưng cũng không quên tranh thủ trò chuyện.

“Tớ thấy cậu đã làm rất tốt trong phần trình bày đó,” Tử Lâm nói. “Chắc chắn Thẩm Dịch Thần cũng nghĩ như vậy!”

“Cậu cứ nói quá lên,” Lạc Du cười gượng. “Tớ chỉ cố gắng thôi mà.”

“Cố gắng, nhưng cậu cũng đã có chút tài năng đó chứ! Tớ thấy Thẩm Dịch Thần luôn ngồi cạnh cậu trong giờ học, phải chăng cậu đã tạo được ấn tượng tốt với cậu ấy?” Tử Lâm tiếp tục, ánh mắt tinh nghịch.

Lạc Du chỉ biết cười trừ. Tử Lâm luôn thích trêu chọc cô về Thẩm Dịch Thần. Nhưng cô thật sự không biết làm thế nào để diễn đạt tình cảm của mình với cậu.

Trong khi hai cô gái trò chuyện, Lạc Du chợt nhìn thấy Thẩm Dịch Thần ở bên kia sân, cậu đang đứng cùng với một vài bạn học khác. Cô cảm thấy hơi hồi hộp và có chút ngượng ngùng khi nghĩ đến việc phải nói chuyện với cậu.

“Tử Lâm, tớ… tớ đi qua đó một chút nhé,” cô nói, cảm giác như mình đang nhảy vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm.

“Cậu đi đi! Tớ ở đây chờ cậu!” Tử Lâm vừa nói vừa nháy mắt, tạo động lực cho cô.

 

Khi Lạc Du tiến gần đến chỗ của Thẩm Dịch Thần, tim cô đập nhanh hơn. Cậu đang đứng nói chuyện cùng nhóm bạn, nhưng khi nhìn thấy cô, ánh mắt cậu lập tức chuyển hướng về phía cô, làm cho mọi người trong nhóm ngừng lại.

“Chào cậu, Lạc Du!” Thẩm Dịch Thần nói, nụ cười tỏa sáng như ánh nắng.

“Chào cậu! Tớ… vừa định hỏi về bài tập hôm qua,” Lạc Du ấp úng, nhưng ngay sau đó, cô tự trách mình vì đã nói một câu ngốc nghếch như vậy.

“À, bài tập đó không khó lắm đâu. Nếu cậu cần, tớ có thể giúp cậu giải thích thêm,” Thẩm Dịch Thần đáp, ánh mắt cậu đầy sự quan tâm.

“Cảm ơn cậu!” Cô mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp. Những lúc như thế này khiến cô cảm thấy có thêm động lực để học tập hơn.

Sau một vài phút trò chuyện, Lạc Du và Thẩm Dịch Thần đã có một cuộc thảo luận thú vị về bài học và những gì họ chuẩn bị cho kỳ thi. Tuy không có gì quá đặc biệt, nhưng sự tương tác giữa họ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.

“Chúng ta có thể học cùng nhau vào cuối tuần này không? Tớ nghĩ sẽ hiệu quả hơn nếu có cậu bên cạnh,” Thẩm Dịch Thần đề nghị, ánh mắt cậu lấp lánh hy vọng.

“Chắc chắn rồi! Tớ rất vui được học cùng cậu,” Lạc Du đáp, cảm giác như trái tim mình đang bay lên.

 

Buổi học kết thúc, Lạc Du và Tử Lâm đi ra khỏi trường cùng nhau. Trong lòng cô tràn ngập cảm xúc hạnh phúc khi nghĩ về cuộc trò chuyện với Thẩm Dịch Thần. Nhưng cũng có chút lo lắng. Liệu điều gì sẽ xảy ra nếu cô thổ lộ tình cảm của mình? Cô không muốn làm mất đi tình bạn giữa họ.

“Cậu thấy thế nào? Thẩm Dịch Thần hình như rất thích cậu đó!” Tử Lâm cười tươi, ánh mắt chứa đầy sự tinh nghịch.

“Cậu đừng nói như vậy,” Lạc Du cười, nhưng không thể giấu nổi niềm vui trong lòng. “Tớ chỉ muốn học tốt và không làm mất đi cơ hội này.”

“Cơ hội nào? Cơ hội yêu đương chứ sao!” Tử Lâm lém lỉnh.

“Cậu đừng có đùa nữa!” Lạc Du đỏ mặt, không biết phải nói gì.

Họ tiếp tục đi về phía cổng trường, nhưng trong lòng Lạc Du vẫn đầy băn khoăn và hy vọng. Cô biết rằng tình cảm của mình dành cho Thẩm Dịch Thần không chỉ là sự ngưỡng mộ hay cảm mến, mà còn là một thứ gì đó sâu sắc hơn. Nhưng cô có đủ can đảm để đối diện với cảm xúc của mình hay không?

 

Buổi tối, khi nằm trên giường, Lạc Du không thể nào chợp mắt. Những câu nói của Thẩm Dịch Thần, nụ cười của cậu, và cả những giây phút họ bên nhau cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Cô cảm thấy mình đã đến rất gần, nhưng đồng thời cũng rất xa.

“Mình có nên tiếp tục như vậy không? Hay là phải có một quyết định dứt khoát?” Cô tự hỏi bản thân. Cô biết rằng tình cảm không phải là thứ có thể ép buộc, nhưng lòng cô vẫn nôn nao chờ đợi những khoảnh khắc tiếp theo cùng cậu.

Giấc ngủ không đến dễ dàng, và cô biết rằng trong lòng mình, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi, dần dần, từng chút một, như những chiếc lá vàng rơi trong gió mùa thu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play