Sáng hôm sau, Trần Lạc Du thức dậy sau một đêm trằn trọc. Dù đã cố ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng hình ảnh của Thẩm Dịch Thần cứ lởn vởn trong đầu cô, khiến cô không thể nào yên giấc. Cô tự trách mình vì đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng trái tim lại không ngừng rung động mỗi khi nghĩ đến sự chu đáo của cậu.

Khi bước vào trường, ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng len qua kẽ lá, chiếu rọi khắp sân trường. Lạc Du cố gắng lấy lại bình tĩnh, tự nhủ rằng mọi chuyện chỉ là do cô tưởng tượng. Cô và Thẩm Dịch Thần vẫn chỉ là bạn học, không hơn không kém.

 

Vừa đặt chân vào lớp, cô đã thấy Thẩm Dịch Thần ngồi ở chỗ quen thuộc, tay lật từng trang sách. Cậu vẫn luôn như thế, yên lặng và tập trung. Thế nhưng, từ sau khi nhận cuốn sách toán từ cậu, ánh mắt cô nhìn cậu dường như đã thay đổi. Cô không còn chỉ nhìn cậu như một người bạn học bình thường nữa, mà cảm giác về cậu đã trở nên đặc biệt hơn.

“Chào buổi sáng,” một giọng nói vang lên bên cạnh.

Trần Lạc Du giật mình, quay sang nhìn. Là Hạ Tử Lâm, cô bạn thân nhất của cô từ năm nhất. Tử Lâm là người luôn tươi vui và tràn đầy năng lượng, hoàn toàn trái ngược với sự điềm tĩnh của Dịch Thần.

“Cậu trông có vẻ mệt mỏi đấy, tối qua không ngủ đủ à?” Tử Lâm hỏi, ánh mắt quan tâm.

Lạc Du khẽ cười, giấu đi nỗi bất an trong lòng. “Không có gì đâu, chỉ là có vài bài tập khó quá thôi.”

“Thật không? Tớ thấy cậu có gì đó hơi lạ từ hôm qua. Đừng nói với tớ là... có liên quan đến Thẩm Dịch Thần nhé?” Tử Lâm nhướng mày, tỏ ra nghi ngờ.

Lạc Du bất giác đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu. “Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa. Tớ và cậu ấy chẳng có gì đâu.”

“Ừ, không có gì nhưng mặt đỏ như gấc thế kia?” Tử Lâm cười khúc khích, cố ý trêu chọc bạn mình.

Lạc Du không biết trả lời thế nào. Dù biết Tử Lâm chỉ đùa giỡn, nhưng những gì cô nói lại khiến Lạc Du suy nghĩ sâu xa hơn. Cô và Thẩm Dịch Thần thực sự là gì? Chỉ là bạn học thôi sao?

 

Cả buổi học hôm đó trôi qua trong không khí bình lặng. Trần Lạc Du cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng đầu óc cô cứ lơ đãng. Thỉnh thoảng, cô lại quay sang nhìn Thẩm Dịch Thần từ phía xa, ngắm nhìn sự điềm tĩnh và tập trung của cậu. Cậu luôn khiến cô cảm thấy yên bình, nhưng cũng chính sự yên bình đó tạo nên một rào cản vô hình giữa hai người.

Cuối giờ học, Lạc Du vừa định đứng dậy thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên cạnh. Là Thẩm Dịch Thần.

“Lạc Du,” cậu gọi tên cô, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng.

Cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên. Thẩm Dịch Thần không thường chủ động nói chuyện với cô trước, trừ khi có việc gì quan trọng.

“Cậu có thời gian không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Thẩm Dịch Thần nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự chân thành.

Trái tim Lạc Du bất giác đập nhanh hơn. Cậu muốn nói chuyện với cô? Có lẽ đây chỉ là chuyện bình thường, nhưng sự nghiêm túc trong giọng nói của cậu khiến cô không thể không lo lắng.

“Ừ, tớ rảnh. Cậu muốn nói gì?” Cô cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng đang rối loạn.

Thẩm Dịch Thần không trả lời ngay, chỉ ra hiệu cho cô cùng cậu bước ra khỏi lớp. Cả hai lặng lẽ đi qua hành lang, đến khu vườn phía sau trường. Đây là nơi mà ít học sinh lui tới, vì vậy không gian vô cùng yên tĩnh và thanh bình.

Khi đến nơi, Thẩm Dịch Thần dừng lại, quay người lại nhìn cô. Cậu đứng đó, dưới ánh nắng chiều, gương mặt trầm lặng nhưng vô cùng nghiêm túc.

“Tớ muốn cảm ơn cậu vì đã nhận cuốn sách toán hôm qua,” cậu nói, giọng điềm tĩnh. “Tớ không biết cậu có thấy hữu ích không, nhưng tớ hy vọng nó có thể giúp cậu.”

Trần Lạc Du khẽ cười. “Thật sự rất hữu ích. Tớ đã đọc và làm theo những ghi chú của cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Cả hai đứng lặng trong giây lát, không ai nói gì thêm. Không khí giữa họ dường như chứa đựng những điều chưa thể thổ lộ, nhưng lại không ai dám phá vỡ sự im lặng đó.

Cuối cùng, Thẩm Dịch Thần là người lên tiếng trước.

“Lạc Du, tớ biết chúng ta không thường xuyên nói chuyện với nhau, nhưng... tớ thật sự quan tâm đến cậu.” Giọng cậu trầm hơn, gần như nghẹn lại.

Trần Lạc Du mở to mắt, tim cô như ngừng đập trong khoảnh khắc. Cậu vừa nói gì? Cậu quan tâm đến cô?

“Ý tớ là... tớ chỉ muốn giúp đỡ cậu trong học tập thôi,” cậu nhanh chóng bổ sung, gương mặt thoáng đỏ lên. “Tớ không có ý gì khác đâu.”

Trần Lạc Du không biết phải phản ứng thế nào. Dù lời nói của cậu có phần lúng túng, nhưng sự chân thành trong ánh mắt của cậu không thể giấu được. Cô cảm nhận được rằng, Thẩm Dịch Thần không chỉ quan tâm cô như một người bạn bình thường.

“Cảm ơn cậu, Thẩm Dịch Thần. Tớ thật sự trân trọng sự giúp đỡ của cậu,” cô nói nhẹ nhàng, lòng đầy biết ơn. “Nhưng... tớ cũng không muốn cậu phải lo lắng quá nhiều vì tớ. Cậu cũng cần tập trung vào việc học của mình.”

Cả hai lại rơi vào sự im lặng ngại ngùng. Trần Lạc Du cảm thấy khó khăn khi nhìn thẳng vào mắt cậu, vì mỗi lần như vậy, trái tim cô lại đập loạn nhịp.

 

Buổi chiều hôm đó, khi về nhà, Trần Lạc Du cứ suy nghĩ mãi về những lời nói của Thẩm Dịch Thần. Cậu quan tâm đến cô, nhưng liệu đó chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần? Hay còn điều gì khác mà cả hai chưa thể thổ lộ?

Khoảng cách giữa họ dường như vẫn còn rất xa, nhưng cũng thật gần.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play