Sáng thứ Hai đến, Trần Lạc Du bước vào trường, trong lòng vẫn còn vương vấn những cảm xúc kỳ lạ từ cuối tuần. Cuộc sống học đường vốn dĩ bình lặng, nhưng từ khi có Thẩm Dịch Thần, mọi thứ dường như thay đổi.

Cô luôn cảm thấy có một sự quan tâm âm thầm từ cậu. Không quá rõ ràng, nhưng mỗi khi cô cần giúp đỡ, cậu luôn xuất hiện kịp lúc, luôn là người đứng sau hỗ trợ cô mà không đòi hỏi điều gì. Dù vậy, cả hai vẫn chỉ là bạn học, không hơn không kém.

 

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào lớp, Lạc Du vội vàng sắp xếp đồ đạc. Khi cô định bước vào lớp, bất ngờ một giọng nói trầm thấp cất lên phía sau:

“Cậu quên sách toán này.”

Lạc Du quay lại, thấy Thẩm Dịch Thần đang đưa cho cô cuốn sách cô để quên trên bàn. Cậu đứng đó, cao lớn và điềm đạm, ánh mắt dịu dàng nhìn cô mà không hề đòi hỏi sự chú ý.

“Cảm ơn cậu.” Cô cầm lấy sách, đôi má thoáng ửng hồng, trái tim bất giác đập nhanh hơn. Không hiểu sao mỗi lần ở cạnh cậu, cô lại có cảm giác như vậy.

 

Cả ngày hôm đó, Trần Lạc Du không thể tập trung vào bài giảng. Thẩm Dịch Thần ngồi cách đó không xa, nhưng cậu luôn toát ra sự yên bình khiến cô an tâm. Cô biết rằng, có lẽ cậu không bao giờ nói ra, nhưng trong ánh mắt và hành động của cậu, dường như có một điều gì đó sâu lắng hơn tình bạn. Nhưng Thẩm Dịch Thần luôn giữ khoảng cách, không bao giờ vượt qua giới hạn.

Buổi chiều, khi giờ học kết thúc, Trần Lạc Du chuẩn bị về nhà thì bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Thẩm Dịch Thần:

[Cậu có thời gian rảnh không? Tớ muốn đưa cho cậu cái này.]

Lạc Du nhìn vào màn hình, tim đập mạnh. Cậu muốn gặp cô? Đây có phải là cơ hội để cô hiểu rõ hơn về cậu không? Tâm trí cô nhanh chóng rối loạn với đủ loại suy nghĩ.

[Được thôi, gặp ở đâu? Cô nhắn lại.]

 

Khoảng 15 phút sau, Lạc Du đã đứng ở trước cửa thư viện. Đây là nơi mà Thẩm Dịch Thần thường đến sau giờ học. Cậu thích sự yên tĩnh, một nơi mà cậu có thể tĩnh tâm và không bị ai làm phiền.

Thẩm Dịch Thần bước ra từ bên trong thư viện, tay cầm một cuốn sách bọc kín. Ánh mắt của cậu trầm tĩnh như mọi khi, nhưng lần này có chút lưỡng lự. Cậu tiến đến gần Lạc Du, rồi nhẹ nhàng đưa cho cô cuốn sách.

“Cuốn sách này có thể giúp cậu trong môn Toán. Tớ thấy cậu có vẻ hơi khó khăn với bài tập gần đây,” cậu nói, giọng điềm đạm nhưng đầy quan tâm.

Trần Lạc Du không khỏi ngạc nhiên. Cậu luôn để ý đến cô như thế này sao? Sự chu đáo của cậu khiến cô ấm lòng, nhưng cũng làm cô cảm thấy có một rào cản vô hình giữa họ – một rào cản mà cả hai chưa bao giờ dám vượt qua.

“Cảm ơn cậu... Thật sự tớ không nghĩ cậu lại để ý đến điều đó,” cô nói, giọng điệu pha chút ngại ngùng.

Thẩm Dịch Thần chỉ mỉm cười nhẹ. “Tớ chỉ muốn giúp đỡ thôi. Không có gì to tát cả.”

Cả hai đứng đó trong một khoảng lặng ngắn, không ai biết phải nói gì thêm. Ánh mặt trời dần buông xuống, chiếu ánh vàng nhạt lên những hàng cây quanh thư viện, tạo nên một không gian yên bình lạ thường.

 

Khi Trần Lạc Du trở về nhà, cô ngồi xuống bàn học, mở cuốn sách mà Thẩm Dịch Thần đã đưa. Trong đó, cậu còn đánh dấu lại những trang quan trọng và ghi chú kỹ lưỡng. Cậu không chỉ quan tâm, mà còn dành thời gian giúp đỡ cô một cách rất cẩn thận. Cảm giác ngọt ngào dần dần lan tỏa trong lòng cô.

Cô đặt bút xuống, nhìn vào những dòng ghi chú mà cậu viết. Trong lòng cô bắt đầu dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Phải chăng cậu cũng giống như cô, đang cố gắng từng ngày tiếp cận nhưng không dám thổ lộ?

Cả đêm hôm đó, Trần Lạc Du không thể ngủ ngon. Hình ảnh của Thẩm Dịch Thần cứ quanh quẩn trong tâm trí cô. Những hành động nhỏ nhặt của cậu, sự quan tâm lặng lẽ nhưng đầy chân thành khiến cô cảm thấy trái tim mình ngày càng nghiêng về phía cậu. Nhưng liệu cô có dám thổ lộ cảm xúc này không? Hay họ sẽ tiếp tục giữ mãi khoảng cách vô hình này?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play