Mưa đã ngừng rơi, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt. Sau buổi sáng hôm đó, Trần Lạc Du cảm thấy như có một luồng gió mới thổi vào cuộc sống đơn điệu của mình. Thẩm Dịch Thần, với ánh mắt thờ ơ nhưng đầy suy tư, đã khiến cô bắt đầu cảm thấy muốn tìm hiểu về cậu nhiều hơn.
Trong những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Lạc Du và Dịch Thần bắt đầu có những chuyển biến nhẹ nhàng. Dịch Thần thường xuyên ngồi sau cô trong lớp, đôi lúc cậu nhìn cô chăm chú khi cô say mê vẽ tranh. Lạc Du không dám quay lại nhìn, nhưng trong những giây phút đó, cô cảm nhận được sự quan tâm từ cậu.
Mỗi buổi chiều, sau khi tan học, Lạc Du thường ở lại lớp để hoàn thành bài tập. Một hôm, cô đang ngồi vẽ thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Cô quay lại, thấy Dịch Thần đứng ở cửa, có vẻ do dự.
“Cậu còn ở lại lâu không?” Cậu hỏi, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng.
“Chắc khoảng một giờ nữa,” Lạc Du đáp, không giấu nổi sự ngạc nhiên trong giọng nói.
“Vậy… có cầntôi giúp gì không?” Dịch Thần đề nghị, khiến Lạc Du không khỏi bất ngờ. Cô không nghĩ rằng cậu sẽ chủ động như vậy.
“Không cần đâu, nhưng cảm ơn cậu,” cô mỉm cười, cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.
Từ hôm đó, Dịch Thần bắt đầu ghé thăm Lạc Du sau giờ học. Cậu không chỉ giúp cô hoàn thành bài tập mà còn ngồi lặng lẽ bên cạnh, lắng nghe những câu chuyện mà cô muốn chia sẻ. Dần dần, mối quan hệ giữa họ trở nên thân thiết hơn, mặc dù cả hai vẫn chưa một lần thừa nhận tình cảm của mình.
Một buổi chiều, khi trời đã ngả màu vàng ấm áp, Dịch Thần đưa cho Lạc Du một cuốn sách vẽ mà cậu đã mua. “Cậu thích vẽ, nên tôi nghĩ cậu sẽ cần nó,” cậu nói, ánh mắt cậu lấp lánh trong ánh nắng.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm!” Lạc Du không giấu nổi niềm vui sướng. Đây là món quà đầu tiên mà cậu dành cho cô. Mỗi nét vẽ, mỗi trang giấy trong cuốn sách đều mang theo sự quan tâm, và điều đó khiến cô cảm thấy được trân trọng hơn bao giờ hết.
“Tôi chỉ muốn cậu có thể thoải mái hơn khi vẽ,” Dịch Thần trả lời, nhưng Lạc Du cảm nhận được sự ngại ngùng trong giọng nói của cậu.
Khi cả hai ngồi bên nhau, Lạc Du thấy dễ chịu hơn bao giờ hết. Họ cùng nhau trò chuyện về những ước mơ, sở thích và cả những nỗi lo lắng trong tương lai. Lạc Du đã kể cho Dịch Thần về sở thích vẽ tranh, còn Dịch Thần chia sẻ về những bài hát mà cậu yêu thích. Mỗi câu chuyện đều mang đến cho họ cảm giác gần gũi và thân thuộc.
“Cậu có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tham gia một cuộc thi vẽ tranh không?” Dịch Thần hỏi.
“Tôi đã nghĩ đến, nhưng chưa đủ tự tin để tham gia. Em chỉ vẽ cho vui thôi,” Lạc Du thở dài.
“Cậu không nên nghĩ như vậy. Nếu cậu có đam mê, thì hãy theo đuổi nó. Tôi tin là cậu có khả năng,” Dịch Thần khuyến khích, ánh mắt cậu sáng lên khi nói về điều đó.
Cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng Lạc Du. Cô không thể tin rằng một người như Dịch Thần lại có thể nhìn thấy tiềm năng trong cô, mặc dù bản thân cô vẫn còn nhiều điều không chắc chắn.
Ngày qua ngày, họ càng gần nhau hơn. Những buổi chiều bên nhau đã trở thành thói quen. Dịch Thần không chỉ là người bạn học, mà còn là người hiểu cô hơn bất kỳ ai. Lạc Du bắt đầu cảm thấy có gì đó đặc biệt đang hình thành giữa họ, nhưng cô lại không dám thừa nhận điều đó.
Một hôm, khi trời đã tối, Lạc Du cùng Dịch Thần rời khỏi lớp. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cảm nhận sự yên bình bao trùm. Dịch Thần bước bên cạnh, im lặng như thường lệ, nhưng sự hiện diện của cậu lại khiến trái tim cô đập rộn ràng.
“Cậu có thấy bầu trời hôm nay đẹp không?” Lạc Du phá vỡ sự im lặng.
“Đẹp,” Dịch Thần đáp, rồi quay sang nhìn cô, “Nhưng có vẻ như ánh sáng của những vì sao không thể sánh được với ánh mắt của Cậu.”
Lạc Du giật mình, không ngờ cậu lại nói câu đó. Cô đỏ mặt, không biết nên phản ứng ra sao. Cảm giác ấm áp lại dâng trào trong lòng. Có phải chăng đây chính là dấu hiệu cho thấy Dịch Thần cũng có tình cảm với cô?
Tuy nhiên, trong sâu thẳm, Lạc Du vẫn còn nhiều lo lắng. Cô tự hỏi liệu có phải mình đang tự tạo ra những hy vọng hão huyền hay không. Liệu Dịch Thần có thật sự thích cô, hay chỉ đơn giản là một người bạn tốt?
Tối hôm đó, khi trở về nhà, Lạc Du không thể nào ngủ được. Tâm trí cô vẫn còn vướng bận với những lời nói của Dịch Thần. Cuộc sống bình lặng bỗng trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Cô biết rằng tình cảm này đã bắt đầu hình thành, nhưng không biết làm thế nào để đối diện với nó.