Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua ô cửa sổ lớp học, tạo nên những tia sáng mờ ảo trên bàn học. Trần Lạc Du ngồi lặng lẽ ở góc lớp, tay cầm bút chì vẽ những đường nét mơ hồ trên trang giấy trắng. Cô thích yên tĩnh, thích cảm giác bình yên của không gian trống rỗng quanh mình, và thích nhìn mọi thứ từ xa.
Lạc Du không phải người nổi bật trong lớp, nhưng sự dịu dàng và lặng lẽ của cô lại khiến không ít người chú ý. Cô luôn giữ khoảng cách với mọi người, không phải vì cô kiêu ngạo, mà đơn giản là cô không muốn bị cuốn vào những mối quan hệ phức tạp.
Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, không khí lớp học có phần sôi động hơn thường lệ. Mọi người đều bàn tán về việc sẽ có một học sinh mới chuyển vào lớp, và điều này càng làm tăng sự tò mò của mọi người. Nhưng với Lạc Du, điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến cô. Cô vẫn tiếp tục vẽ, để tâm trí mình lạc vào những nét vẽ mơ hồ ấy.
Bỗng, tiếng cửa lớp mở ra, kéo theo sự xuất hiện của một chàng trai cao lớn với gương mặt lạnh lùng. Ánh mắt cậu ta quét qua cả lớp, rồi dừng lại một thoáng khi bắt gặp ánh mắt của Lạc Du. Nhưng cậu ta nhanh chóng rời mắt, như thể cái nhìn ấy chỉ là một cái liếc thoáng qua vô tình.
"Đây là Thẩm Dịch Thần, học sinh mới của lớp chúng ta. Mọi người hãy giúp đỡ bạn ấy nhé," giọng giáo viên vang lên, và tất cả ánh mắt trong lớp đều hướng về Thẩm Dịch Thần. Cậu ấy cúi đầu chào cả lớp, rồi bước vào chỗ ngồi.
Lạc Du không để ý nhiều đến cậu học sinh mới ấy. Nhưng cô không ngờ rằng từ giây phút Thẩm Dịch Thần bước vào lớp, cuộc sống bình lặng của cô sẽ thay đổi một cách chậm rãi mà cô không hề hay biết.
Thẩm Dịch Thần chọn chỗ ngồi ngay phía sau Lạc Du. Ban đầu, không có gì quá đặc biệt giữa họ. Cậu ấy trầm tính, ít nói, và dường như luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người xung quanh, giống như Lạc Du. Nhưng, mỗi lần cô vô tình quay đầu lại, ánh mắt Thẩm Dịch Thần dường như luôn dõi theo cô. Điều đó khiến cô có chút bối rối, nhưng lại không đủ để cô chú ý nhiều hơn.
Thời gian trôi qua, những ngày học bắt đầu theo guồng quay quen thuộc. Lạc Du vẫn lặng lẽ như cũ, Thẩm Dịch Thần vẫn ngồi ngay sau cô, nhưng cả hai dường như chưa từng nói chuyện với nhau. Đôi khi, cô cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy, nhưng cô không biết đó là sự quan tâm, tò mò hay chỉ là một sự tình cờ.
Trong một buổi sáng mưa rả rích, Lạc Du vô tình để quên ô ở nhà. Cô đứng trước cổng trường, nhìn những cơn mưa nặng hạt, lòng thầm trách mình sao có thể quên vào đúng hôm nay.
"Cậu định đứng đó đến bao giờ?" Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.
Lạc Du giật mình quay lại, bắt gặp Thẩm Dịch Thần đang đứng đó, chiếc ô trong tay cậu che cho cả hai khỏi những giọt mưa đang rơi. Cô lúng túng, chưa kịp nói gì thì cậu đã bước tới, mở ô rộng hơn và bước về phía trước.
"Đi thôi," cậu nói, không quay đầu lại.
Lạc Du cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Đây là lần đầu tiên Thẩm Dịch Thần chủ động nói chuyện với cô, và cử chỉ của cậu ấy khiến cô không khỏi bất ngờ. Cô bước theo, đi bên cạnh cậu dưới chiếc ô lớn, trong khi cả hai đều giữ im lặng.
Mưa vẫn rơi, nhưng trong không gian ấy, Lạc Du cảm thấy có gì đó ấm áp len lỏi vào trái tim mình. Một cảm giác mà cô không thể gọi tên, nhưng đủ để khiến lòng cô chộn rộn.