Tần Túc cố ý đổi tay cầm con gà mái, quả nhiên nhìn thấy cô gái nhỏ nhón chân, vươn cổ, nhìn chằm chằm con gà không chớp mắt, cứ như thể sợ anh buông tay, miếng ngon đến miệng lại bay mất.
Tần Túc khẽ cười: “Thu Thu, em đi xem Quan Thịnh đun nước xong chưa.”
Nhung Thu cực kỳ tiếc nuối, đi được ba bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần.
Đợi Nhung Thu vội vàng tạm biệt Quan Thịnh, vội vàng quay lại.
Cô kinh ngạc chỉ vào con gà mái: “Đầu đâu rồi?!”
Tần Túc thản nhiên xách con gà không đầu, tiện chân đá cây rìu dính máu vào bụi cỏ.
Tần Túc: “Thu Thu, em đi qua chỗ ba Hùng của em xem gia vị đã chuẩn bị xong chưa.”
Nhung Thu: “Ồ.”
Đợi cô đi một vòng tìm Hùng Khang Bình, xác nhận gia vị mà các vị khách mời lén mang theo đã đầy đủ, cô tiện tay cầm lấy cái xiên gỗ mà Hùng Khang Bình vừa vót xong rồi chậm rãi đi về.
Cô nhìn thấy con gà mái đã được nhổ lông và làm sạch nội tạng.
Nhung Thu với vẻ mặt “quả nhiên là vậy”, nghiêm túc nói: “Thật ra em không sợ mấy chuyện này đâu, trước đây em từng thấy rất nhiều con.......gà bị cắt tiết rồi, thật đấy, em không sợ chút nào!”
Cô còn cố ý hít hà một hơi: “Vì miếng thịt thơm ngon của nó, em sẽ không sợ nó đâu.”
Tần Túc mỉm cười, muốn đưa tay xoa đầu cô, nhưng lại ghét bỏ tay mình đang dính bẩn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Thế là bèn quay sang sai bảo Quan Thịnh: “Mẹ Quan, mau đưa con gái anh đi chỗ khác.”
Quan Thịnh cười mắng: “Tiểu Tần, cậu học hư rồi!”
Anh ta không khách khí túm lấy cô gái nhỏ: “Đi đi đi, trẻ con không nên xem mấy chuyện này.”
Anh ta đặt Nhung Thu vào một góc khuất, đưa cho cô nửa quả dừa để cô ôm: “Trẻ con phải ngồi ở chỗ này.”
Bỏ ngoài tai lời phản đối giận dỗi của Nhung Thu, Quan Thịnh cười lớn đi làm việc.
Nhung Thu lắc lư hai chân, nể mặt uống một ngụm nước dừa.
Nước dừa trong vắt tỏa ra mùi thơm thanh mát, lúc mới uống có cảm giác không đủ ngọt, thậm chí còn hơi chua.
Nhung Thu mím môi nhấp thêm một ngụm, dần dần cảm nhận được vị ngọt thanh mát như mật ong.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn vùi đầu vào quả dừa làm đầu cô bị che kín mít.
Khán giả xem livestream không nhịn được cười.
[Cách cô ấy ôm quả dừa trông tự nhiên quá, Thu Thu lúc nào cũng thành kính với đồ ăn như vậy~]
[Hahaha, các bạn không thấy sao, anh Tần và gà nướng, Thu Thu chọn gà nướng!]
[Anh Tần: Nếu em chịu liếc mắt nhìn anh một cái, anh không tin hai mắt em đều là gà nướng!]
[Hahahahaha]
Fan only của Tần Túc âm thầm theo dõi:......Tâm trạng phức tạp.
Nhung Thu thoải mái cuộn tròn người lại, lim dim mắt như chú mèo con được cho ăn no nê, nhìn thấy máy bay không người lái, cô hiếm khi có hứng thú trò chuyện vài câu.
Cô vẫy tay, máy bay không người lái ngoan ngoãn bay đến trước mặt cô.
Cô ghé sát vào xem bình luận, tất cả đều là [Tấn công bằng nhan sắc kìa!], [Gần quá, gần quá!].
Nhung Thu đành phải ngồi nghiêm chỉnh, tiện tay ôm luôn quả dừa vừa uống dở vào lòng: “Chào mọi người~”
[Cuối cùng Thu Thu cũng nhìn thấy chúng tôi rồi, hu hu hu (ôm chầm lấy)]
Nhung Thu hoa cả mắt trước hàng loạt bình luận hiện lên, lần trước cô giải thích cho khán giả bên ngoài “đấu trường” hình như cũng không đông như vậy.
Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô từ đôi mắt mơ màng kia.
Mức độ lọc bình luận trong phòng livestream được nâng lên trực tiếp, số lượng bình luận sau đó giảm đi đáng kể.
Nhung Thu thở phào nhẹ nhõm, tập trung đọc bình luận: “Mọi người muốn hỏi tại sao tôi lại được lũ khỉ yêu thích sao?”
Nhung Thu ngẩng cao đầu đầy tự hào: “Đây là bí mật!”
[Phụt! Được rồi, được rồi, đây là một bí mật đáng yêu~]
[Thu Thu rất có duyên với động vật, mèo và chim mà cô ấy nuôi ở nhà đều rất lanh lợi.]
“Là Đại Thu và Tiểu Trịnh Tử.” Nhung Thu chống cằm: “Tôi đã ra ngoài hai ngày rồi, hơi nhớ chúng nó.” ( truyện trên app T Y T )
[Thu Thu, tôi mắc bệnh nan y, đã mất hết hy vọng, bây giờ tâm nguyện duy nhất của tôi là được nghe bạn hát, không biết có cơ hội thực hiện không? (mắt long lanh)]
Nhung Thu ngẩn người: “Người bạn mắc bệnh nan y kia, xin chào bạn.”
Cô nghiêm mặt nói: “Người bạn à, tôi không biết bạn mắc bệnh gì, nhưng bất cứ lúc nào cũng đừng từ bỏ hy vọng, bạn phải biết rằng, có rất nhiều người không có cơ hội đứng ở đây, ngưỡng mộ bạn được sống trên đời này.”
“Trong cuộc sống, không có gì quan trọng hơn sinh tử.”
Nhung Thu nghiêm nghị nói: “Chỉ khi còn sống, chúng ta mới có cơ hội khắc ghi vẻ đẹp của thế giới này vào trong tâm hồn, đó là thứ mà ngay cả quỷ dữ cũng không thể mang đi.”
Bình luận im lặng một lúc.
[.....Thu Thu xoa đầu, thật ra tôi thấy bạn kia chỉ muốn được dỗ dành thôi, em đừng lo lắng!]
[Rất nhiều fan khi muốn xin dỗ dành sẽ nói hơi quá một chút!]
Hầu hết bình luận đều an ủi Nhung Thu, bọn họ nhận ra điều gì đó từ thái độ nghiêm túc của Nhung Thu, nhưng không ai dám hỏi thẳng.
Trong căn phòng tối tăm, bừa bộn, chỉ có ánh sáng phát ra từ thiết bị điện tử, soi sáng những hộp thuốc màu trắng chất đống xiêu vẹo, im lặng được dán nhãn Paroxetine và Escitalopram.
Cậu thiếu niên gầy gò như que củi khó khăn nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cô gái nhỏ với vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt trong veo như thể xuyên qua mạng internet hỗn độn mà nhìn thẳng vào cậu.
Cậu xấu hổ khi nghe Nhung Thu khuyên nhủ “bệnh nhân nan y” là mình đừng từ bỏ hy vọng, cậu ngượng ngùng gãi đầu, ngón tay trắng bệch gõ nhẹ lên bàn phím điện thoại.......
[Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, Thu Thu đừng để tâm nhé hu hu hu]
Điều khiến cậu thiếu niên kinh hãi là, lời giải thích của cậu lẫn trong vô số bình luận, nhưng Nhung Thu lại khẽ nhướng mắt.
Cô nhẹ giọng nói: “Nói đùa sao…”
Cậu thiếu niên sững sờ, bỗng nhiên cảm thấy như bị ai đó nhìn thấu.....Nhung Thu nhận ra cậu rồi.
— Trong vô số bình luận không tên đang trôi qua.
Không thể nào? Sao có thể như vậy được?
..........Tại sao cậu lại bị “nhìn thấu” chứ?
Nhung Thu khẽ thở dài, đáy mắt ánh lên tia sáng dịu dàng như ánh trăng: “Có vẻ như bạn không thể xua đuổi con quái vật đen tối trong lòng, nếu bạn thích nghe hát.....”
Cô đứng dậy hái một chiếc lá xanh mướt, ngón tay thon dài tùy ý vê nhẹ rồi gấp mép lá lại.
Nhung Thu nhắm mắt lại, áp môi vào mép lá rồi nhẹ nhàng thổi.
Nếu không tận mắt chứng kiến, thật khó có thể tưởng tượng được một chiếc lá cây lại có thể phát ra giai điệu du dương và trong trẻo đến vậy, như thể gió đang thổi dọc hành lang, cuốn theo những chiếc lá rơi.
Lắng nghe giai điệu du dương và bay bổng, khán giả như bị cuốn vào khung cảnh trong bài hát.
Giai điệu dạo đầu trong trẻo và du dương như tiếng lá rơi xào xạc, hóa thành đất vạn vật sinh sôi.
Bước chân nhẹ nhàng len lỏi trong rừng cây, mỗi sinh mệnh đều đang rực rỡ nở rộ và tràn đầy sức sống.
Nhưng ngay sau đó giai điệu chùng xuống khiến người nghe thắt lòng, tựa như nguy hiểm đang lặng lẽ ập đến.
Cả người trong bài hát và người nghe đều bất lực, chỉ có thể lo lắng chờ đợi cơn bão sắp ập đến.
Mây đen bao trùm cả bầu trời, ngước nhìn lên chỉ thấy sự u ám và ngột ngạt, không có một lối thoát.
Không còn ánh sáng chiếu xuống từ bầu trời, mặt đất tràn đầy sức sống lúc trước giờ chỉ còn lại sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Cây cối khô héo, hoa cỏ tàn úa, những con thú hoang gầm rú thảm thiết.
Những người đồng cảm không khỏi ôm lấy bản thân, nước mắt tuôn rơi.
Không nhìn thấy hy vọng, con đường phía trước là đường cùng, bọn họ làm sao không tuyệt vọng cho được!
— Nhưng, một “mũi tên xuyên mây” đã xuất hiện!
Người đang chìm đắm trong đau khổ bỗng giật mình ngỡ ngàng “nhìn” giai điệu cao vút và tràn đầy ý chí bất khuất!
Không bỏ cuộc!
Bị mây đen đè nén đến mức không thở nổi và đầu rơi máu chảy, nhưng cũng không một ai bỏ cuộc!
Bọn họ, các cô ấy, tất cả bọn chúng, đều đứng lên!
Hãy vùng lên! Người trong bài hát như đang muốn nói.
Không phản kháng thì sẽ thua, như vậy lẽ nào thật sự cam tâm hay sao?
Người nghe không khỏi tự hỏi bản thân.
Cam chịu sao?
Tại sao phải cố gắng hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn là kẻ thất bại, chẳng thu hoạch được gì?
......Bọn họ, cũng sẽ không cam chịu đâu!
Như thể nghe thấy câu trả lời, người trong bài hát cười lớn và cổ vũ — Vậy thì hãy đứng lên, dốc hết sức lực để phản kháng lại số phận!
Người nghe được cổ vũ, máu nóng sôi trào, đầu óc như bốc hỏa, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
Giai điệu đột ngột dừng lại.
Khán giả ngơ ngác nhìn cô gái trước màn hình, cô thản nhiên buông nhạc cụ trong tay, môi khẽ nhếch lên và cất tiếng hát du dương.
Như lời kêu gọi từ thế giới khác, ca từ kỳ diệu khiến người ta không thể hiểu được, nhưng lại dễ dàng cảm nhận được sự dịu dàng như gió xuân thoảng qua.
Nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn người nghe.
Trên chiến trường khốc liệt bỗng vang lên tiếng hát trong trẻo, sự khác biệt to lớn lại hòa quyện một cách kỳ lạ.
Cảm xúc được truyền tải một cách thuần khiết khiến người ta an tâm, sau đó càng thêm vững vàng bước vào cuộc chiến.
Nhung Thu ngân nga hai câu hát, giọng điệu dần hạ thấp rồi biến mất.
Khán giả trong phòng livestream im lặng hồi lâu.
[......Má ơi, tôi khóc mất!]
[Bạn kia mới khóc thôi sao? Giờ tôi đang vừa khóc vừa sụt sịt, chân dẫm lên ghế, tay giơ cao bình giữ nhiệt.]
[Tiến lên, tiến lên! Tôi nhất định sẽ không để số phận khốn kiếp trói buộc mình cả đời!]
Bình luận trong phòng livestream đều đang chia sẻ cảm nhận khi nghe bài hát.
Có người nói rằng mình lén nghe nhạc trong giờ làm việc, bây giờ muốn xông lên đánh cho tên sếp bóc lột sức lao động một trận; có người nói rằng mình nghe nhạc trên tàu điện ngầm, bây giờ người ngồi cạnh đang nhìn mình như nhìn người thần kinh; còn có bạn đang đi vệ sinh, vì quá kích động nên đã......khụ khụ khụ.
[Đây là bài hát tự sáng tác sao? Tôi tra mà không thấy vậy (khóc lớn). Thu Thu, bài hát này tên gì vậy?]
[Thu Thu, quỳ xuống! Xin! Hãy! Cho! Tôi! Xin! Bài! Hát! Này! Tôi muốn đặt bài hát này làm nhạc chuông báo thức, như vậy mỗi sáng thức dậy đều sẽ tràn đầy năng lượng!]
[Thu Thu, cô là thần sao! Tôi thật sự! Lần đầu tiên nghe hát mà khóc như mưa, má ơi!]
[Hai câu hát cuối cùng hay quá, kỳ ảo quá, bây giờ trong đầu tôi vẫn còn văng vẳng giai điệu đó, nhưng mà Thu Thu hát bằng ngôn ngữ gì vậy? Tôi nghe không hiểu.]
[Không phải tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếp theo.]
[Không phải tiếng Hy Lạp, tiếng Latinh, tiếp theo.]
[......]
Nhung Thu bồi hồi nhớ lại những ngày tháng sống ở tộc tinh linh, trong lòng dâng lên chút bùi ngùi, nhưng rất nhanh sau đó đã buông bỏ.
Nhìn thấy mọi người đang bàn tán xôn xao trên khu vực bình luận, cô liền đáp: “Bài hát này tên là Hy Vọng, hai câu hát cuối cùng là đồng dao của tộc tinh linh.”