Hạ Lan Hi quan sát bốn phía, toàn là bức tường dày đặc, không một tia sáng lọt vào, không tìm được lối ra. Căn mật thất ngoài bích họa trên tường chỉ có chín cây cột chống trần, trên đó khắc phù điêu cổ xưa bí ẩn.
Hạ Lan Hi thấy chúng quen mắt, y từng thấy trong 《Cơ quan cần học·lên cấp》.
Phù Tự tiên quân là người đặt nền móng cho《Cơ Quan Học》của Thái Hoa Tông, có nhiều tác phẩm liên quan. Lần này ra đề bài cơ quan cho bọn họ.
Tống Huyền Cơ liếc qua chín cây cột, hơi trầm tư, gọi ra bội kiếm, sau đó dùng ánh kiếm vẽ những đường nét phức tạp trên tường.
Hạ Lan Hi thấy hắn giải, nhắc nhở: "Chúc Như Sương không giỏi 《Cơ Quan Học》."
Không phải y không nói xấu sau lưng đồng môn cùng đạo viện, nhưng Chúc Như Sương học 《Cơ Quan Học》chẳng khác gì y học《Lịch Sử Cửu Châu》. Cơ quan khó thế này, Chúc Như Sương giải thêm ba năm cũng chưa chắc xong.
Nếu chỉ có Chúc Như Sương, bước chân hắn có lẽ sẽ dừng ở đây, nhưng bên cạnh còn có "Lâm Đàm". Nếu "Lâm Đàm" mở được cơ quan mật thất, càng chứng minh gã không tầm thường.
"Ừm." Tống Huyền Cơ vẽ một kiếm cuối, phía trên mật thất vang lên một tiếng cạch, rồi tiếng xiềng xích máy móc chuyển động.
——Ầm
Hàng bậc thang từ trên chậm rãi hạ xuống, dẫn vào bóng tối phía trước.
Hạ Lan Hi tự nhiên liếc mắt nhìn Tống Huyền Cơ, Tống Huyền Cơ gật đầu với y, bước lên bậc thang đi trước.
Hạ Lan Hi theo sát phía sau. Hai người đi khoảng một nén nhang, tầm mắt mở rộng sáng sủa.
Đập vào mắt là một đại điện to lớn trống trải, Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đặt mình trong đó, giống như hai đóa hoa lan trắng giữa biển cát bao la; một bức tượng thần khổng lồ đứng sừng sững giữa đại điện, tựa như là tồn tại duy nhất trong không gian rộng lớn này. Dù ngẩng đầu cũng không thể nhìn thấy toàn cảnh, nhưng dựa vào y phục của tượng thần, có thể biết đây là tượng của Phù Tự tiên quân.
Hai mắt Hạ Lan Hi đột nhiên mở to. Y nhìn chằm chằm vào tượng thần khổng lồ trước mắt, lạnh lẽo như một đôi bàn tay thon dài buốt giá, dần lan tỏa lên hai chân và lưng y; đầu y tê dại từng cơn, ngực cũng không kìm được mà buồn nôn.
Tượng thần vốn nên trang nghiêm thanh tịnh giờ phút này lại tỏa ra mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, chỉ thấy ngực của "Phù Tự tiên quân" bị khoét một lỗ thủng lớn, mùi tanh tưởi từ đó mà ra; chất lỏng màu đen nhớp nháp bẩn thỉu không ngừng lan tràn từ lỗ thủng, hình thành từng sợi dây leo mục nát, trải rộng khắp thân tượng, tựa như từng đoạn tứ chi bị người ta cố ý bẻ cong.
Hai tay tượng thần đã bị bẻ gãy, khuôn mặt cũng bị hủy hoại, hai tai chỉ còn lại một cái, hai hàng máu từ đôi mắt trống rỗng chảy xuống, nhãn cầu rơi xuống bên cạnh thần tọa, giống như bị ai đó giẫm lên một cái, dấu chân mang theo bụi bặm có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tống Huyền Cơ khẽ liếc mắt, nói: "Hạ Lan Thời Vũ?"
Sắc mặt Hạ Lan Hi tái nhợt, hít sâu một hơi, cố gắng giữ tỉnh táo, nhất thời quên mất việc phải lời ít mà ý nhiều: "Yên tâm đi, ta không sao, ——【Quỷ Tướng Ngữ】 ở đâu?"
Tống Huyền Cơ hơi ngừng một chút, mới nói: "Tìm."
Dù biết hy vọng mong manh, Hạ Lan Hi vẫn nén cơn buồn nôn, cẩn thận tìm kiếm trong thần điện với Tống Huyền Cơ, quả nhiên không thấy bóng dáng của【Quỷ Tướng Ngữ】.
Kẻ bình thường lấy được 【Quỷ Tướng Ngữ】 đều sẽ nhanh chóng rời đi, thật sự không cần thiết phải làm nhục tượng thần Phù Tự tiên quân kinh tởm như vậy. Kẻ kia làm như vậy, chẳng lẽ là vì trút giận, hay chỉ đơn thuần là cảm thấy... thú vị?
Chúc Như Sương không thể nào bất kính với Phù Tự tiên quân, chỉ có một người có thể làm ra chuyện như vậy.
Sau khi Chúc Như Sương và Lâm Đàm thoát khỏi mộng cảnh, dường như bọn họ đã tiến vào mật thất. Lâm Đàm không biết sử dụng phương pháp gì, tạm thời khiến Chúc Như Sương mất đi ý thức, bản thân thì phá giải cơ quan yếu pháp để đến thần điện.
Lâm Đàm lấy đi 【Quỷ Tướng Ngữ】, đồng thời điên cuồng nhục mạ tượng thần Phù Tự tiên quân. Xong xuôi mọi chuyện, gã như không có việc gì, quay về bên cạnh Chúc Như Sương, dẫn hắn rời khỏi lăng tẩm, sau đó tuyên bố bản thân chỉ vô tình cho ngáp phải ruồi phá giải được bí ẩn của mật thất. Sau khi quay về Tây Châu, Lâm Đàm hồn nhiên mà tiếp tục đóng vai tiểu công tử Lâm gia, thậm chí còn muốn thành hôn lại với Chúc Như Sương ở thế giới hiện thực.
Lâm Đàm tự cho là mình đã che giấu hoàn hảo, nào ngờ đạo viện Vô Tình tuyệt đối không nuôi dưỡng kẻ vô dụng, Chúc Như Sương có thể được chọn vào nơi đó, chứng tỏ hắn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn để kẻ khác điều khiển.
Hạ Lan Hi đoán, Chúc Như Sương đã nghi ngờ Quỷ Tướng Ngữ ở trong tay Lâm Đạm, vì không muốn đánh rắn động cỏ cũng bí mật điều tra chân tướng, hắn giả vờ ở lại bên cạnh Lâm Đạm, cũng đồng ý thành hôn với gã.
Chúc Như Sương biết rõ, chỉ cần tin tức hắn thành thân truyền ra, đạo viện Vô Tình không thể nào bỏ mặc. Hắn biết đám đạo hữu đồng môn sẽ đi tìm hắn, cũng biết hai vị đạo hữu đồng môn của hắn có thể dễ dàng đến điểm cuối lăng tẩm, chứng thực hoàn toàn nghi ngờ của hắn.
Ba người đạo Vô Tình sống cùng nhau một năm, cho dù nói chuyện với nhau "không quen" thì bọn họ vẫn là người hiểu và tin tưởng nhau nhất ở Thái Hoa Tông.
Hạ Lan Hi nhíu chặt mày, vẻ mặt hết sức trầm trọng. Y nhìn chằm chằm vào đôi môi duy nhất còn nguyên vẹn trên mặt tượng thần, chỉ cảm thấy khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị với y.
*
Tây Châu, Lâm phủ.
Hôm nay tiểu công tử Lâm gia đại hỉ, Lâm phủ từ trên xuống dưới một màu đỏ rực. Lâm gia nhiều thế hệ buôn bán, nhân mạch tất nhiên trải rộng khắp thiên hạ. Lúc này khách đầy nhà, khách khứa đến rất đông, trong đó càng không thiếu một số đại nhân vật có uy tín ở Tây Châu.
Đương nhiên, nếu so về mặt mũi, phóng tầm mắt toàn bộ Tây Châu thì có ai có thể sánh được với thiếu chủ Tây Châu - Trưởng Tôn Kinh Lược.
Chỉ một câu "Bản thiếu chủ không muốn ngồi cùng bàn với người khác" của tiểu bá vương Tây Châu, Lâm phủ liền cố ý sắp xếp cho hắn một cái bàn riêng. Trước hỉ đường, đôi tân nhân đã bắt đầu "Nhất bái thiên địa", Trưởng Tôn Sách vẫn còn đang mày mò một đống phù Truyền Âm mà mình mang đến, loay hoay đến đầu đầy mồ hôi, lòng nóng như lửa đốt.
Hắn ghét đạo viện Vô Tình, cũng chẳng ưa gì ba người đẹp lạnh lùng như câm điếc kia. Lúc trước hắn cười trên nổi đau của người khác châm biếm cùng móc mỉ từng chữ đều phát ra từ tận đáy lòng, nhưng thật sự muốn hắn đứng nhìn đệ tử đạo Vô Tình bị ép thành hôn từ bỏ tu hành, hắn lại chẳng vui vẻ gì.
Cho nên Tống Tầm cùng Hạ Lan Hi rốt cuộc đã chết ở đâu rồi! Mấy ngày nay hắn chẳng màng tiền bạc cũng không biết đã sử dụng biết bao nhiêu phù Truyền Âm, cứ thế không liên lạc được với hai người kia.
Hai người mạnh nhất trong số đệ tử trẻ tuổi của Thái Hoa Tông, chẳng lẽ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã chết trong sa mạc hay sao?
Trưởng Tôn Sách hầm hừ định sử dụng thêm một tấm phù Truyền Âm, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Hạ Lan Hi: "Trưởng Tôn Kinh Lược?"
Trưởng Tôn Sách vụt ngẩng đầu lên: "Hạ Lan Hi?"
Hạ Lan Hi: "Ừm."
Trưởng Tôn Sách thở phào nhẹ nhõm, mắng: "Các ngươi định đi sa mạc thành thân luôn hả, sao lâu như thế rồi còn chưa về!"
Hạ Lan Hi dừng lại một chút: "Đang trên đường về, tình huống Lâm phủ thế nào rồi?"
Trưởng Tôn Sách: "Không sao cả! Vừa 'phu thê giao bái' xong, sắp đưa vào động phòng thôi!"
Hạ Lan Chỉ đang ngự kiếm bay đi, nghe thấy Trưởng Tôn Sách nói như vậy thì liền an tâm —— thành thân chưa vào động phòng thì nhằm nhò gì.
Hạ Lan Hi nói: "Ngươi đi cướp dâu đi."
Trưởng Tôn Sách đứng phắt dậy, hoảng sợ: "Cái gì?" Tiếng kêu này thật sự quá lớn, khiến không ít khách khứa ghé mắt nhìn sang. Trưởng Tôn Sách vội vàng ngồi xuống, hạ giọng nói: "Ngươi điên rồi sao? Ta có thân phận gì ở Tây Châu mà ngươi lại bảo ta đi cướp hôn Chúc Vân?"
"Sao vậy, chẳng lẽ Chúc Như Sương không xứng với ngươi sao?" Hạ Lan Hi trầm giọng.
"Đây là vấn đề có xứng hay không sao? Ta không thích đàn ông! Đợi chút,"Trưởng Tôn Sách quay ngoắt đầu lại, đột nhiên ý thức được một chuyện lớn: "Hạ Lan Hi, có phải ngươi mới chọc ta hay không?!"
Hạ Lan Hi không cẩn thận quên hình tượng nghẹn họng: "... Ớt nói nhiều."
Trưởng Tôn Sách bừng tỉnh hiểu ra, vô cùng đắc ý: "Thuốc ta tìm tốt lắm, ngươi cứ xài thoải mái đi."
Hạ Lan Hi: "Ta lập tức đến Lâm phủ, ngươi cầm chân đi."
Trưởng Tôn Sách: "Ngươi bảo ta ngăn cản kiểu gì hả! Hạ Lan Hi?! Hạ Lan Hi?!"
Bùa Truyền Âm hóa thành tro tàn, Hạ Lan Hi bên kia cũng triệt để không còn tiếng động.
Trưởng Tôn Sách tức giận thầm mắng, ngẩng đầu nhìn xung quanh hỉ đường.
Nơi tổ chức hôn lễ này là Lâm phủ, theo quy củ cưới gả truyền thống, hẳn là Lâm phủ cưới vợ, nhưng người đội mũ phượng lại không phải Chúc Như Sương mà chính là Lâm Đàm. Trước đó Trưởng Tôn Sách nghe người ta bàn tán về chuyện này trong bữa tiệc, nói là Lâm Đàm tự nguyện như thế.
Nghe tiếng "Mời vào động phòng", Lâm Đàm đầu đội khăn hỉ được Hỉ nương dìu đi vào nội sảnh. Chúc Như Sương sắc mặt bình tĩnh đi theo phía sau Lâm Đàm, bỗng nhiên dừng bước, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Trưởng Tôn Sách nghiến răng nghiến lợi, đứng phắt dậy, hô to: "Khoan đã, ta không đồng ý cuộc hôn sự này!"
Lời này như sấm động, ánh mắt của khách khứa đều đổ dồn về phía Trưởng Tôn Sách. Yến tiệc vốn tưng bừng náo nhiệt bỗng im ắng như tờ. Chúc Như Sương cũng liếc nhìn hắn, bỗng dưng hắn thấy vẻ mặt thường ngày lạnh nhạt của hắn thoáng hiện tia kinh ngạc.
Trưởng Tôn Sách trợn to hai mắt. Cái quái gì vậy, hóa ra đệ tử của đạo Vô Tình cũng có cảm xúc hả.
"Trưởng Tôn công tử." Phụ thân của Lâm Đàm đứng dậy, sắc mặt tuy không được vui nhưng lời nói vẫn giữ lễ: "Xin hỏi ngươi nói thế là có ý gì?"
"Chúc Vân tu đạo Vô Tình." Trưởng Tôn Sách nói thẳng: "Hắn không thể thành thân."
Lâm phụ trầm giọng nói: "Chuyện này Như Sương đã nói trước với chúng ta rồi, hắn đồng ý từ bỏ tu đạo, ở lại Tây Châu với Đạm Nhi."
Trưởng Tôn Sách: "Dù sao Chúc Như Sương cũng không thể thành thân."
Lâm phụ: "Trưởng Tôn công tử có thể cho ta một lý do chính đáng không?"
Trưởng Tôn Sách vốn ghét nhất là nói chuyện với mấy lão già ra vẻ nho nhã này, nói hai câu thôi đã là quá kiên nhẫn rồi: "Thôi đi, ta đến cướp dâu thì cướp dâu, còn cần lý do gì nữa."
Cả hội trường ồ lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trưởng Tôn Sách vung tay trái, triệu ra một cây trường thương ánh vàng óng ánh, vừa vặn vẹo gân cốt vừa tiến về phía hỉ đường.
Sắc mặt các tân khách hoảng sợ, câm như hến, nhường ra một con đường trống cho thiếu niên tóc ngắn cao lớn.
Trưởng Tôn Sách dừng bước trước mặt Lâm Đàm, hất cằm nói: "Ta cũng không biết rốt cuộc ngươi là cái quái gì, nhưng hình như chỉ cần giải quyết ngươi là mọi chuyện sẽ rõ, đạo viện Vô Tình cũng nợ ta một ân tình. Cho nên, rất đáng tiếc." Trưởng Tôn Sách cầm thương xoay cổ tay một cái, mũi thương chỉ thẳng thiếu niên đội khăn hỉ: "Tiệc mừng dừng ở đây, ngươi nên rời sân khấu rồi."
Lâm Đàm không nhúc nhích, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt giấu ở dưới khăn cưới của gã.
Chúc Như Sương lại biến sắc, hạ giọng nói: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ【Quỷ Tướng Ngữ】đang ở trên tay hắn."
"【Quỷ Tướng Ngữ】... là cái quái gì vậy?!" Tay Trưởng Tôn Sách run lên, nghiến răng nói: "Sao ngươi không nói sớm?"
Lúc này, một tiếng cười khẽ đột ngột truyền ra từ dưới khăn cưới, Trưởng Tôn Sách lập tức lui về phía sau nửa bước, như lâm đại địch nhìn "Lâm Đàm".
Trưởng Tôn Sách trừng mắt, hỏi Chúc Như Sương: "Rốt cuộc hắn là ai thế?!"
Chúc Như Sương lắc đầu.
‘’Chạy đến phá rối ngày đại hỉ của người khác..." Thiếu niên mặc trang phục đỏ nói rất chậm rãi, trong giọng nói mang theo nụ cười lạnh như băng tàn bạo: "Không thấy mình làm mất hứng quá sao, hả?"
Trưởng Tôn Sách Biết rõ đạo lý ra tay trước thì chiếm được lợi thế, mặc kệ gã là cái gì, không đánh làm sao biết đánh có đánh được hay không.
Lên thì xong việc!
Thương pháp của Trưởng Tôn Sách cũng ngông cuồng giống như bản thân hắn , trường thương như sấm sét, cuốn theo linh lực tinh thuần cường thế lóe lên, đánh thẳng vào ngực trái của "Lâm Đàm"!
Bỗng chốc, cuồng phong nổi lên, ánh vàng lóa mắt, chiếu sáng một góc trời sáng rỡ như ban ngày.
Tân khách tầm thường hoàn toàn không thể nhìn thẳng ánh sáng chói mắt gắt gao như thế, "Lâm Đàm" không kịp né tránh, thân thể gầy yếu chìm đắm ở trung tâm ánh vàng, đứng yên bất động.
Trưởng Tôn Sách nắm chặt trường thương, nghi hoặc nói: "Thế là xong rồi sao?"
"Nghĩ gì vậy, sao có thể chứ?" Giọng nói lo lắng của Chúc Như Sương vang lên trong tiếng thét chói tai và kinh hô: "Cái tật hành sự lỗ mãng của đạo Hỗn Thiên các ngươi khi nào có thể sửa đổi? Chẳng lẽ không thể thương lượng kĩ hơn sao!"
Đầu tiên bị Hạ Lan Hi trêu chọc, lại bị Chúc Như Sương chỉ vào mũi mỉa mai, Trưởng Tôn Sách cảm thấy mình quen biết hai người đạo Vô Tình này, con ngươi gần như muốn lồi cả ra: "Không phải, ngươi cũng đã dùng nhiều nước ớt sao? Còn có sao ta lại lỗ mãng, là Hạ Lan Hi bảo ta cướp dâu đấy!"
"Phán đoán của đạo hữu ta không sai, nhưng cách của ngươi sai rồi." Chúc Như Sương nói: "Cẩn thận!"
"... Hả?" Tự nhiên Trưởng Tôn Sách cảm thấy cảm giác trên tay cầm thương không đúng lắm, mũi thương không giống như đâm vào da thịt máu, ngược lại giống như rơi vào một vùng đầm lầy nhão nhoét, không thể nào tiến lên, cũng không thể rút lui, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Ánh vàng tiêu biến, thân thể "Lâm Đàm" lại xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa. Chỉ thấy gã vẫn đội khăn cưới, ngực trái lễ phục lộng lẫy thủng ra một cái lỗ lớn, miệng lỗ lại không hề có bất kỳ máu tươi nào chảy ra, có chỉ là một mảng nhúc nhích dính nhớp, trong bóng tối mơ hồ mang theo màu đỏ sẫm, tỏa ra hơi nóng ẩm mục nát.
"Rầm rầm..." Hỉ nương đứng gần Lâm Đàm nhất sợ hãi đến mức lộn nhào, phát ra tiếng la hét thê lương kinh sợ: "Không, không phải người! Đây không phải là người!"
Trưởng Tôn Sách cũng biết có chuyện không ổn, dùng hết sức bú sữa mẹ, nhưng thương vẫn không nhúc nhích. Tính nết ngang ngược của Tiểu bá vương Tây Châu lập tức nổi lên, trợn mắt quát Chúc Như Sương: "Rốt cuộc là ngươi muốn quái vật gì thế hả!"
Chúc Như Sương lạnh lùng nói: "Câm miệng."