Hạ Lan Hi nhớ rõ mẫu thân của y từng nói, động phòng nhất định là hai bên yêu nhau đến tình trạng rất sâu mới có thể diễn ra. Mà đối với người trong đạo Vô Tình của bọn họ mà nói, một khi dùng tình sâu đậm, đạo Vô Tình không sụp đổ mới là lạ đấy. Nhưng lần trước y gặp Chúc Như Sươngở Lâm phủ, cũng không phát hiện đối phương có dấu hiệu vỡ đạo.

Nhưng cho dù Tống Huyền Cơ tinh thông thuật động phòng, bọn họ cũng không đến mức vì phá một cái huyễn cảnh mà làm đến mức đó.

Hạ Lan Hi bình tĩnh quay đầu lại: "Không sao, chắc là Chúc Như Sương và Lâm Huyên cũng không động phòng."

Tống Huyền Cơ: "Vì sao?"

Hạ Lan Hi: "Bởi vì Chúc Như Sương chưa từng vỡ đạo."

Tống Huyền Cơ im lặng trầm tư, không dám gật bừa đối với phán đoán không động phòng nên đạo Vô Tình không sụp đổ của Hạ Lan Hi. Hắn không có mở miệng phản bác, chỉ sửa lại lời nói: "Ngươi đã viết xong bài tập chưa?"

Hạ Lan Hi ngẩn ra, thiếu chút nữa "A" một tiếng: "... Hả?"

Tống Huyền Cơ mặc đồ cưới đỏ thẫm, mặt không cảm xúc nhìn y: "Học bài."

Hạ Lan Hi do dự hỏi: "Ngươi nghiêm túc thật sao?"

"Chung quy cũng không có chuyện gì khác mà ta với ngươi có thể làm," Tống Huyền Cơ thản nhiên nói, "Ngươi có thể viết bài tập 《Lịch Sử Cửu Châu》 ho xong trước."

Nghe đến ba chữ "Lịch Sử Cửu Châu", ngực Hạ Lan Hi như muốn hít thở không thông, trong lòng hiện ra bi thương vô hạn.

Y đã tu đạo Vô Tình, đời này cũng vô duyên với chuyện tình yêu gả cưới. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay là lần thành hôn gần nhất của y. Tuy nói là giả, "Đối tượng thành hôn" của y còn là một người cao ngạo lạnh lùng, nhưng sau này y sẽ không còn cơ hội mặc đồ cưới nữa.

Bỏ qua những thứ này không nói, y mệt chết mệt sống mà ở ngoài làm việc cho Thái Hoa Tông, y cũng không có lười biếng, có thể đừng há mồm ngậm miệng liền bảo y làm bài tập hay không hả.

Y là người có một tật xấu, vốn không bài xích đối với việc làm bài tập, cũng sẽ chủ động làm, nhưng nếu có người yêu cầu y làm, y ngược lại không muốn làm.

Hạ Lan Hi càng nghĩ càng khó chịu, khuôn mặt lạnh lùng: "Không."

Tống Huyền Cơ: "Không?"

Hạ Lan Hi nổi nóng: "Không làm bài tập."

Tống Huyền Cơ: "Vì sao?"

"Không có vì sao." Hạ Lan Hi lạnh lùng nói, "Chỉ là không làm."

Tống Huyền Cơ yên lặng, giọng nói tựa hồ không lạnh nhạt như bình thường, ngược lại mang theo một chút khó hiểu: "Không thể hiểu được ngươi. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, tại sao Phù Tự tiên quân phải thiết lập huyễn cảnh này không?"

Hạ Lan Hi hơi ngẩn ra, lập tức ý thức được trong lời nói của Tống Huyền Cơ có ẩn ý.

Người bình thường thiết lập các loại cạm bẫy đơn giảnở trong lăng tẩm của mình là vì đánh lui, thậm chí giết chết người tới, nhưng Phù Tự Tiên Quân không giống.

Phù Tự tiên quân bản tính thuần thiện, không cần thiết thì sẽ không sát sinh. Dù cho có người tự tiện xông lăng tẩm của ông, ông cũng là trước dùng mãng xà sa mạc hù dọa, rồi lại thử thách thiện ác của người đến.

Sau đó thì sao? Phù Tự tiên quân kiểm nghiệm thực lực cùng thiện ác của bọn họ xong, còn cần xác định cái gì mới có thể yên lòng cho phép bọn họ xâm nhập lăng tẩm của mình?

Hạ Lan Hi hơi suy nghĩ, mơ hồ hiểu được ý tứ của Tống Huyền Cơ: "Ý của ngươi, chúng ta chỉ cần giống như ngày thường ở Thái Hoa Tông là được?"

Tống Huyền Cơ gật đầu: "Ừm."

"Được, ta tin ngươi một lần." Hạ Lan Hi vén áo cưới lên ngồi ngay ngắn trên ghế, sau đó lấy 《Cửu Châu Thắng Lãm》từ trong túi trữ vật ra.

Tống Huyền Cơ ngồi xuống đối diện Hạ Lan Hi, lấy một quyển 《 Phù Lục Học 》ra. Hắn không lập tức mở sách, mà nhìn khăn cưới trên đỉnh đầu Hạ Lan Hi, hỏi: "Không gỡ xuống à?"

Hạ Lan Hi hời hợt nói: "Đừng quan tâm."

Tống Huyền Cơ: "."

Vốn dĩ nến đỏ dùng để động phòng hoa chúc bị ép phục vụ cho hai thiếu niên làm bài tập. Chẳng biết tại sao, hai người đều không đổi lại đồng phục Vô Tình, Hạ Lan Hi còn đội khăn voan đỏ xốc lên một bên.

Hạ Lan Hi múa bút thành văn, kìm lòng không được nghĩ, trên đời này còn đang mặc đồ cưới làm bài tập, chỉ sợ chỉ có mỗi y và Tống Huyền Cơ.

Màn đêm màu xanh đen chậm rãi hạ xuống, cảm giác của người trong huyễn cảnh giống như hiện thế. Hai canh giờ sau, Hạ Lan Hi dựa vào việc vùi đầu lật sách, làm được bảy tám phần bài tập 《 Lịch Sử Cửu Châu 》, chỉ còn lại một bài tiểu sử nhân vật.

Hạ Lan Hi viết lên tờ giấy trắng《Bàn về sự ảnh hưởng của quỷ vương ở Cửu Châu》, sau đó chờ mong nhìn về phía Tống Huyền Cơ: "Cho nên, ảnh hưởng của quỷ vương ở Cửu Châu là cái gì?"

Lúc ở Thái Hoa Tông, nhóm ba người đạo Vô Tình đều có một môn không am hiểu. Y là 《 Lịch Sử Cửu Châu 》, Tống Huyền Cơ là 《 Đan Dược Học 》, Chúc Như Sương lại là 《 Cơ Quan Học 》. Nhưng cho dù là ai cũng có sở trường sở đoản riêng, lại chưa bao giờ hỏi bài tập người khác, đây vẫn là lần đầu tiên.

Dù sao Tống Huyền Cơ cũng tự đề xuất muốn trợ giúp y một tay môn《 Lịch Sử Cửu Châu 》, y ngu gì không hỏi.

"Lấy《Cửu Châu Thắng Lãm》, lật đến trang đầu." Tống Huyền Cơ cụp mắt dừng bút, nói: "Ngươi phải bắt đầu học lại từ đây."

Hạ Lan Hi yên lặng cúi đầu, y thật sự là cảm thấy bị sỉ nhục quá thể, cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc.

Đối với Hạ Lan Hi mà nói, 《 Lịch Sử Cửu Châu 》chính là một liều thuốc thôi miên mạnh, cho dù người giảng giải là Tống Huyền Cơ mặc đồ cưới đỏ thẫm thì cũng không thay đổi được sự thật này.

Xem sự tích cả đời của quỷ vương, tầm mắt Hạ Lan Hi dần dần trở nên nặng nề, ý thức cũng theo đó hỗn độn mơ hồ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, Hạ Lan Hi phát hiện mình không nằm trên bàn, mà dựa lưng vào một cây cột cao lớn ngồi trên mặt đất.

Huyễn cảnh nhà gỗ đã biến mất, thay vào đó là một gian mật thất hơi có vẻ tối tăm. Trên vách tường treo cây đuốc như vĩnh viễn không cháy hết, mặt đất thô ráp mà lạnh như băng, một hơi thở áp lực cũ kỹ ùa vào xoang mũi, Hạ Lan Hi theo bản năng đi tìm bóng người Tống Huyền Cơ: "Tống Huyền Cơ?"

Giọng nói của Tống Huyền Cơ vang lên: "Đây."

Hạ Lan Hi vịn cây cột đứng lên, nhìn thấy Tống Huyền Cơ ở góc mật thất. Tống Huyền Cơ cầm cây đuốc trong tay, đứng hướng mặt lên vách tường, tựa như là đang nhìn cái gì.

Hạ Lan Hi ỷ vào Tống Huyền Cơ không nhìn thấy, vui vẻ chạy chậm vài bước về phía đối phương: "Huyễn cảnh đã phá rồi?"

Tống Huyền Cơ cũng không quay đầu lại đáp lại y một chữ "Ừm".

Như thế xem ra, suy đoán của Tống Huyền Cơ là chính xác. Phù Tự Tiên Quân sở dĩ bố trí thuật Phù Sinh Nhược Mộng ở trong lăng tẩm là vì muốn phán đoán người tới có ý đồ gây rối hay không.

Phù Tự tiên quân cùng hạ táng với sừng Quỷ vương, cũng không phải là muốn cho sừng Quỷ vương vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời giống như thi thể của mình. Có lẽ ông đã sớm nghĩ tới tương lai một ngày nào đó, có người sẽ xâm nhập lăng tẩm của ông vì sừng Quỷ vương.

Phù Tự tiên quân đầu tiên cần phải biết thực lực của người tới có thể khống chế tà vật Quỷ vương hay không, càng phải xác định người này sẽ không đi ngược lại với mình, cuối cùng còn phải phán đoán nguyên nhân người xâm nhập vào lăng tẩm.

Tống Huyền Cơ đột nhiên kéo y cùng làm bài tập, chính là vì nói cho vong hồn của Phù Tự tiên quân biết. Bọn họ là đệ tử chính trực của Thái Hoa Tông, chuyến này chỉ là vì điều tra chân tướng chuyện đạo hữu bỗng nhiên thành thân, không cầu gì khác.

Hạ Lan Hi tin tưởng chỉ dựa vào một mình Chúc Như Sương cũng có thể hoàn thành ba tầng thử thách mà Phù Tự Tiên Quân bố trí, sở dĩ hắn bị nhốt ở trong huyễn cảnh ba năm, vấn đề nhất định xuất hiện ở trên người Lâm Huyên.

Là Lâm Đàm, ba năm qua từ đầu đến cuối không cách nào đạt được sự công nhận của Phù Tự Tiên Quân, liên lụy Chúc Như Sương cũng phải ở cùng với gã trong huyễn cảnh Phù Sinh Nhược Mộng, mãi cho đến một ngày gã cùng Chúc Như Sương thành hôn trong huyễn cảnh kia.

Có lẽ là thời gian ba năm cuối cùng cũng làm cho Lâm Đàm động chân tình với Chúc Như Sương, Lâm Đàm rút đi tà niệm ở trong lòng không được Phù Tự tiên quân công nhận, mới có thể cùng Chúc Như Sương chạy ra khỏi huyễn cảnh.

Nhưng nếu như hai người Chúc Lâm thật sự hai bên tình nguyện, thật lòng yêu nhau, tại sao Chúc Như Sương phải giấu Lâm Đàm âm thầm chỉ dẫn bọn họ tới đây tìm kiếm chân tướng chứ.

Toàn bộ sự kiện nghi vấn bộc phát, nhưng Hạ Lan Hi mơ hồ có loại dự cảm, y và  Tống Huyền Cơ hẳn là đã cách chân tướng không còn xa nữa.

Hạ Lan Hi đi tới bên cạnh Tống Huyền Cơ, cây đuốc chiếu rọi mặt tường, hóa ra phía trên vẽ liên tiếp những bức bích họa cổ xưa, cảnh tượng to lớn, sắc thái phong phú, nhân vật trông rất sống động, lẳng lặng kể lại trận đại chiến long trời lở đất vào hai năm trước của Phù Tự tiên quân và Quỷ vương kia.

Phù Tự tiên quân mặt mày sáng ngời, khuôn mặt trầm như nước, mặc đạo bào màu xanh da trời, cầm kiếm đứng sừng sững bên trong khói lửa cuồn cuộn. Đó là màu xanh giống như đồng phục của đạo viện Thái Thiện hiện tại, phảng phất như đại dương mênh mông, lặng lẽ chảy vào núi non sông ngòi, ân trạch vạn vật.

Hạ Lan Hi nhận ra thanh kiếm trong tay Phù Tự tiên quân, tên là 【Thanh Bình Nhạc】. Cũng không phải bởi vì y hiểu rất rõ lịch sử củađạo viện Thái Thiện, mà bởi vì kiếm bản mệnh của Phù Tự tiên quân vẫn lưu truyền đến nay, trước mắt đã là bội kiếm của viện trưởng đương nhiệm của đạo viện Thái Thiện.

Đứng đối diện với Phù Tự Tiên Quân là Quỷ vương trong truyền thuyết.

Bình thường loại bích họa ghi chép cuộc đời chủ nhân lăng tẩm này, đều sẽ cố ý bêu xấu đối thủ của bọn họ, ví dụ như "Khuôn mặt đáng ghét", "Hình dáng như chó", "Đầu bạc chân trần" vân vân. Nhưng đạo viện Thái Thiện khinh thường nhất chính là nói dối, cho nên Hạ Lan Hi nhìn thấy là một thanh niên có dáng người cao ngất, mặc đồ đen, khuôn mặt bởi vì bích họa đã phai nhạt mà trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy rõ một đoạn sừng rồng bị đứt trên đỉnh đầu của gã.

Một kiếm【Thanh Bình Nhạc】 chiếu rọi đêm tối vạn cổ, đây không thể nghi ngờ là kiệt tác của【Thanh Bình Nhạc】. Mà đoạn sừng long kia đã bị Phù Tự tiên quân trở tay ném vào Quỷ giới, trở thành vũ khí sắc bén để ông áp chế Quỷ giới.

Hạ Lan Hi không khỏi mở to hai mắt: "Đây là..."

Tống Huyền Cơ tiếp lời y: "sừng Quỷ vương bị Phù Tự Tiên Quân cắt xuống, có thể chiêu ngàn quỷ, hiệu vạn ma, thế nhân lại gọi là —— " Tống Huyền Cơ ngừng ở chỗ này, không tiếp tục nói, mà là nhìn Hạ Lan Hi một cái, ý là: Ngươi nói đi.

Cái nhìn này khiến Hạ Lan Hi nhớ tới nỗi sợ hãi khi bị lão sư gọi tên trong lớp 《Lịch Sử Cửu Châu》của mình, tim lập tức nhảy lên cổ họng.

Nếu y nhớ không lầm, lúc ở trong huyễn cảnh Tống Huyền Cơ đã từng nói vấn đề này với y. Lúc ấy y rõ ràng đã nhớ kỹ, sao hiện giờ lại không có chút ấn tượng nào cả?

Sừng của Quỷ vương, sừng của Quỷ vương, tên là gì?

Đầu, đầu của y đau quá.

Hạ Lan Hi cố gắng bình tỉnh, thử hỏi: "Thiên Nhai Quỷ Giác?"

Tống Huyền Cơ nghe vậy, nhẹ nhắm mắt, hai vai tựa hồ cũng có chút trầm xuống.

Hạ Lan Hi: "..."

Tống Huyền Cơ vừa mới thở dài, có phải Tống Huyền Cơ vừa mới thở dài hay không? Người được trời chọn của đạo Vô Tình lại thở dài vì 《Lịch Sử Cửu Châu》hỏng bét của y?! Y cũng thiệt là giỏi quá đi.

Tống Huyền Cơ không nhanh không chậm phun ra ba chữ: "Quỷ Tướng Ngữ."

Hạ Lan Hi gật đầu, cố gắng chống đỡ phong thái bình luận của danh gia: "Tên rất hay."

Lâm Đàm xông vào lăng tẩm Phù Tự tiên quân, tám chín phần mười là vì Quỷ Tướng Ngữ này. Một tiểu công tử của gia tộc buôn bán nhiều thế hệ không có lý do gì xuống tay với Quỷ Tướng Ngữ, chỉ sợ gã đã không phải Lâm Đàm ban đầu kia.

Chuyện cho tới bây giờ, dù bọn họ không phải đệ tử của đạo viện Thái Thiện, cũng phải bảo đảm 【 Quỷ Tướng Ngữ 】 không rơi vào tay kẻ gian, đây cũng chính là chuyện Chúc Như Sương muốn bọn họ làm. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play