Chúc Như Sương đưa ra hai đề nghị với Hạ Lan Hi, một trong số đó là ăn một bữa món Thục. Hạ Lan Hi ăn có khóc hay không thì y không chắc, dù sao năm ngoái lúc y ăn, tuy rằng trái tim bị đạo Vô Tình phong ấn một năm, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
Cửa tiệm món Thục mà Chúc Như Sương đề cử dường như không có danh tiếng gì ở địa phương, Hạ Lan Hi hỏi thăm người qua đường hồi lâu mới tìm được chỗ. Điều khiến y không ngờ là, tiệm này danh tiếng không lớn, nhưng người lại rất nhiều, ở ngày lễ lớn như Trung thu gần như không còn chỗ ngồi.
Trong đại sảnh tràn đầy mùi ớt mùi lẩu, hai thiếu niên đạo Vô Tình nhìn nhau.
Bọn họ mặc áo trắng tinh trắng như tuyết không dính một hạt bụi, khí chất dung mạo giống như tiên nhân, rất là không hợp nhau với không khí náo nhiệt xung quanh.
Hạ Lan Hi nhìn mỹ nhân lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên băng ghế nhỏ dùng thuật pháp lót đá lên cái bàn què một chân, hơi muốn cười, lại hơi hoài nghi có phải mình quen biết Trưởng Tôn Sách lâu, đầu óc bị kéo theo ngốc nghếch rồi.
Y tự an ủi mình: Không sao, chỉ cần món ăn ở đây cay đến mức khiến mình khóc, hoàn cảnh không quan trọng.
Từng món ăn được đặt lên bàn, mùi vị bá đạo nồng đậm ập vào mặt. Nước canh đỏ rực giống như một biển lửa nóng hầm hập, cùng với hương liệu đậm đà chảy vào trong thức ăn, chỉ liếc mắt nhìn Hạ Lan Hi đã có ảo giác đầu lưỡi đang bốc cháy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT