Tống Huyền Cơ như ý nguyện chuyển dời sự chú ý của Hạ Lan Hi, cái giá phải trả là bị linh thể của Hạ Lan Hi không ngừng vây quanh xoay vòng vòng, câu hỏi nối tiếp câu hỏi, hỏi hắn đến mức không kịp trở tay.
"Tống Tầm, sao ngươi không nói gì? Lúc trước khi ngươi hỏi ta cứng không, ta đều thành thật nói cho ngươi biết! Ngươi thế này không phải là chơi xấu sao!"
"Ngươi chỉ có nhìn ta khóc mới có thể hưng phấn? Ta cười thì ngươi không có phản ứng sao?"
"Vậy lần sau nếu ta muốn song tu với ngươi, có phải nên khóc trước, như vậy ngươi mới có thể cứng. Nhưng lúc ta vui vẻ chưa chắc đã khóc được, làm sao bây giờ?"
...
Dưới sự truy vấn liên tục của Hạ Lan Hi, ánh mắt linh động của Tống Huyền Cơ biến trở về hai đường thẳng bình tĩnh. Hắn bay tới giữa Trưởng Tôn Sách và Chúc Như Sương, nói: "Ngươi mặc kệ chuyện này sao?"
Lúc này Hạ Lan Hi mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, giấc mộng của Trưởng Tôn Sách đã càng ngày càng thái quá.
Chúc Như Sương sau khi tự tay đút đùi cừu cho Trưởng Tôn Sách ăn, lại cầm khăn tay chủ động vươn tay về phía Trưởng Tôn Sách, dịu dàng lau đi vết bẩn nơi khóe miệng cho hắn.
Hạ Lan Hi bỗng nhiên ý thức được mình đã bỏ sót một vấn đề lớn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT