Thái Hoa Tông mỗi tháng có hai ngày nghỉ, do thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, phần lớn đệ tử đều chọn ở lại Thái Hoa Tông để nghỉ ngơi.
Trương Ngộ Ngôn không phải là một trong “phần lớn đệ tử” đó. Gã không giống như các đạo hữu khác, có gia cảnh không phải lo lắng gì. Mỗi khi nghỉ ngơi, gã đều xuống núi đến các thành trấn phụ cận để nhận một số ủy thác tư nhân có thể đổi lấy thù lao.
Vào một buổi chiều mùa xuân đầy nắng, khi gã đi ngang qua chợ đông đúc, bất chợt bị một bóng người màu hồng nhạt thu hút ánh mắt.
Đệ tử của đạo viện Hợp Hoan luôn mẫn cảm với mỹ nhân, cho dù chỉ là một hình dáng mơ hồ cũng đủ để thắp sáng những đôi mắt luôn giỏi phát hiện cái đẹp của bọn họ.
Trương Ngộ Ngôn theo thói quen liếc mắt nhìn về phía bóng người đó, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Hạ Lan Thời Vũ? Là Hạ Lan Thời Vũ của đạo viện Vô Tình? Sao y lại mặc một bộ áo hồng xuất hiện ở phiên chợ ồn ào này?
Phải biết rằng, lịch sử mấy ngàn năm của đạo viện Vô Tình, chưa từng có đệ tử nào mặc màu sắc khác ngoài màu trắng.
Trương Ngộ Ngôn lập tức vứt bỏ công việc ủy thác sang một bên, bị mê hoặc, lặng lẽ đi theo sau Hạ Lan Thời Vũ.
Nếu hỏi đạo Hợp Hoan cảm thấy hứng thú với kiểu mỹ nhân gì nhất, không cần nghi ngờ, chính là mỹ nhân lạnh lùng của đạo viện Vô Tình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT