Vũ Trụ Mộng Mị ( có h)

Chương 5: Búp Bê 1


1 tuần

trướctiếp

Búp Bê (Phần 1)

 

“Nàng công chúa có nước da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ mun, xinh đẹp tuyệt trần, người đời gọi là Bạch Tuyết.”

“Mẹ ơi Po thích công chúa Bạch Tuyết, Po muốn cưới Bạch Tuyết!”

“Popo ngoan, con muốn cưới công chúa thì con phải là hoàng tử.”

“Vậy Popo lớn lên sẽ trở thành hoàng tử.”

“Không phải ai cũng có thể làm hoàng tử đâu, hoàng tử rất giỏi, con có làm được không?”

“Popo làm được! Popo sẽ ăn thật nhiều và học thật giỏi để lớn lên làm hoàng tử, cưới công chúa Bạch Tuyết!”

Bé trai non nớt cười thật tươi, miệng nhỏ chu chu liến thoắng. Mẹ kéo lại chăn cho bé, hôn lên mái tóc thơm mùi sữa, dỗ đứa con 4 tuổi vào mộng đẹp.

Người phụ nữ hiền từ nhìn thấy con mình đã ngủ say, khẽ thở dài. 

Đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã gầy yếu, tuy rằng gia đình quả thật giàu có nhưng không đành lòng san sẻ thời gian cho một đứa trẻ nữa, vợ chồng bà quyết định sẽ chỉ nuôi nấng duy nhất một mình Popo.

Thể trạng con bà không tốt, thường xuyên bệnh ốm, ăn bao nhiêu cũng không thể hấp thu.

Thế nhưng, Popo là đứa nhỏ hiểu chuyện, lại rất kiên cường, nhiều lần nhìn thấy con đau đớn hành sốt nằm trên giường bệnh, kim tiêm truyền dịch cắm vào bàn tay nhỏ bé, vậy mà sợ mẹ lo lắng, Popo vẫn cười thật tươi, nói với bà bé sẽ mau chóng khỏi bệnh, người làm mẹ như bà tránh không khỏi xót xa.

Khi Popo lên 5, thể trạng vẫn yếu ớt như vậy, không những thế, cậu bé bắt đầu có những hành động kỳ lạ như nói chuyện một mình, tựa hồ rất vui vẻ.

Đã nhiều lần ba mẹ Popo chú ý quan sát và hỏi con trai đang nói chuyện với ai, đứa nhỏ hồn nhiên liền nói là các bạn cứ đứng lấp ló ở cửa nên bé đã mời vào nhà chơi.

Lời con trẻ non nớt nhưng lại khiến người lớn phải rùng mình. 

Liền hôm sau, ba mẹ Popo sắp xếp đến chùa xin thỉnh về một đạo bùa tránh cho cậu gặp phải mấy thứ xui xẻo. Thể chất Popo yếu ớt, rất có thể vì vậy mà dễ thu hút những thứ không nên chăng.

 Nơi ba mẹ mang Popo tới là một ngôi chùa nằm ở ngoại ô, xung quanh vắng vẻ thanh tịnh.  Vị sư già hỏi ngày giờ sinh của bé. 

Ông mở ra sách cổ, ánh mắt già nua lướt qua từng trang giấy đã ố vàng, lại đem bàn tay nhỏ lật lên xem đường chỉ tay, "Đứa bé này, nam mạng nhưng lại mang Âm Mệnh, lại sinh vào giờ âm, ngày âm, chính vì thế mà dễ thu hút những vong hồn lang thang, ở đây đường sinh mệnh bị cắt ngang một đoạn, ắt là sẽ gặp phải đại hoạ, đến trước năm 16 tuổi phải tìm được người mang Dương Mệnh làm hôn phối mới có thể sống tiếp, nếu không thì... ầy...", vị sư già lắc đầu.

Ba Popo một bên ôm lấy vợ mình, người phụ nữ đáng thương dường như chết lặng, nước mắt bà trào ra, tay nắm chặt đứa con bé bỏng như sợ chỉ cần thả lỏng, đứa nhỏ này sẽ cứ như vậy mà rời xa bà.

Không được, chỉ cần là một tia hy vọng mỏng manh, bà cũng nhất định phải cứu lấy con mình. Hai vợ chồng bà có làm ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không bằng đứa con bé bỏng. Cho dù có bán hết tài sản, hai người cũng phải tìm cho được người có thể cứu lấy con trai.

Popo ngây thơ chỉ là một đứa nhỏ, bé không hiểu hết những gì mọi người đang nói, chỉ biết rằng hôm nay được ba mẹ dẫn đi chơi. 

P opo rất thích chỗ này, ở đây có hàng cây xanh rì mát mẻ, thật là thoải mái.  Mẹ dạy Popo lễ Phật, thân ảnh nhỏ bé quỳ ở chánh điện chắp tay lạy tượng Phật cao đến trần. Hôm nay không biết người lớn nói chuyện gì mà trông ai cũng buồn bã.

Popo không muốn ba mẹ buồn, nhìn Đức Phật uy nghiêm linh thiêng, Popo thầm cầu nguyện ba mẹ sẽ không buồn nữa, cầu cho sức khoẻ của Popo thật tốt, lớn lên Popo sẽ chăm sóc ba mẹ.

Bất chợt, một cánh bướm nhỏ xíu xinh xắn từ đâu bay đến, đậu lên ngón tay của Popo. “A! Đáng yêu quá!”

Popo nhìn cánh bướm có màu xanh lá bé tí tẹo, bướm xinh như chiếc nơ nhẹ vỗ vỗ cánh, rồi lại bay đi.

Popo tò mò nhìn xem bé bướm ấy bay đi đâu. Cánh bướm nhỏ chập chờn rồi đậu xuống một cái tủ kính đặt ở hành lang bên hông.

Từ khi đến đây Popo chỉ loanh quanh ở phía trước, không đi sang hành lang bên hông, không có biết ở đây còn có một cái tủ kính nha.  Trên nóc tủ có một cái bảng ghi chữ, bé chưa biết đọc nên không biết trên đó viết gì. 

Thấy cánh bướm xinh xinh đậu trên mặt kính, Popo ngây ngô đưa mặt đến sát gần. Như cảm nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của bé, bướm nhỏ vội đập cánh bay đi.

"Ôi bay mất rồi!" Giọng điệu non nớt tỏ vẻ tiếc nuối. Nhìn theo cánh bướm bay tít lên trời cao, Popo liền thầm mong ước sau này lớn lên có thể đi khắp cùng trời cuối đất như bướm nhỏ.

Quay lại nhìn tủ kính, ở bên trong tủ có rất nhiều đồ đạc đủ các loại, có kính mắt, có chìa khoá, có cả đồ chơi, rất rất nhiều, không biết cái tủ này để làm gì nhỉ.

Nhìn nhìn một chút, ánh mắt nâu long lanh như hai hòn bi chợt dừng lại ở một con búp bê được làm cực kỳ tinh xảo, da trắng, tóc đen, môi đỏ, tóc cũng ngắn giống như công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích.

 

Mê mẩn ngắm nhìn búp bê xinh đẹp, Popo không nghe thấy tiếng mẹ gọi. Đến lúc phát hiện, mẹ đã thấy Popo cứ nhìn chăm chăm vào tủ kính đồ thất lạc. Thấy mẹ đến gần, Popo ngước đôi mắt trẻ nhỏ, cất tiếng hỏi “Mẹ ơi, cái tủ này để làm gì thế?”

“Đây là tủ đồ người ta để quên, nếu có người đến tìm sẽ trả cho người ta.”

"Vậy ạ? Là đồ của người ta sao?" Popo vẫn nhìn ngắm búp bê xinh đẹp bên trong, bé muốn mượn chơi một chút nhưng không dám hỏi, lấy đồ của người khác là không ngoan.

Nhìn thấy dáng vẻ tiếc nuối tội nghiệp của bé, vị sư già cười hiền từ đến mở tủ, lấy ra búp bê đưa cho Popo.

"Con thích sao?" Vị sư già cầm búp bê đưa đến trước mặt bé. Popo chần chừ nhìn vị sư già, không dám đưa tay ra nhận. “Con cứ cầm đi, búp bê này bị bỏ quên ở đây đã nhiều năm lắm rồi, không có ai đến nhận cả. Lúc nào các sư cũng dọn dẹp lau chùi tủ nên sạch sẽ lắm.”

 Popo bé nhỏ ngước mắt lên nhìn mẹ, thấy mẹ mỉm cười gật đầu, bé chầm chậm đưa hai tay ra nhận, ôm lấy búp bê xinh đẹp, không quên cúi đầu cảm ơn sư. Sư già xoa đầu bé, rồi chắp tay rời đi.

Búp bê xinh đẹp nhưng quần áo thật là cũ kỹ, quần áo của búp bê cũng lạ thật, bé chưa nhìn thấy bao giờ.

Búp bê này rốt cuộc là công chúa hay là hoàng tử, nếu là công chúa thì phải mặc váy chứ, đây chẳng phải là đồ con trai sao, vậy đây là búp bê con trai rồi?

Popo đã hỏi mẹ thắc mắc của mình, được mẹ giải thích đây đúng là búp bê con trai, nên bé không thể mua váy cho búp bê mặc được.

Mà búp bê này cũng thật là cao nha, bé chưa thấy qua búp bê nào lại cao như vậy, tay chân thon dài, cao từ khuỷu tay tới bàn tay của bé. Popo cũng muốn lớn lên mình sẽ thật cao giống như búp bê.

Mẹ nói búp bê mặc Tây trang, Tây trang là gì bé không hiểu. 

Mẹ của bé nói Tây trang là trang phục của người phương Tây, nhưng trang phục này không giống như thời hiện đại, có thể là thời cận đại, thời cận đại là cùng thời với ông cố của Popo.

Popo 'ô ô' ngờ nghệch nghe mẹ giải thích, như vậy búp bê này đã già lắm rồi sao? Nhìn mặt búp bê giống như mấy anh hàng xóm của bé thôi mà, tóc lại còn màu đen, búp bê nếu bằng tuổi ông cố thì tóc phải bạc trắng rồi.

Bé ôm búp bê trong lòng, bộ não trẻ thơ của Popo không có hiểu. Chẳng mấy chốc, câu chuyện về lai lịch và xuất xứ của búp bê đã bị cho vào quên lãng.

 

Bé được mẹ dắt đi mua đồ cho búp bê. Popo thích lắm, nào là nhà, nào là bàn uống trà, nào là quần áo. Đến lúc đi ngủ cũng phải ôm búp bê xinh đẹp chẳng rời.

Thấy con mình vui vẻ như vậy, ba mẹ bé cũng chiều theo con, chỉ cần là bé bình an vô sự lớn lên, bất cứ chuyện gì khác cũng không quan trọng.

Ba mẹ Popo suốt thời gian sau khi từ chùa về liền dùng mọi mối quan hệ và tiền bạc để tìm kiếm thông tin về người có mệnh số phù hợp với con trai mình.

Chỉ còn tầm mười năm nữa, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, từng giây từng phút của con trai trên cõi đời này đều vô cùng quý giá.

Những năm tháng sau đó, Popo không còn nói chuyện một mình nữa, bé nói chuyện với búp bê. 

Ba mẹ nghĩ rằng có thể bé không có nhiều bạn bè, ba mẹ lại không dám cho bé nuôi thú cưng, nhỡ đâu lông của thú vật hoặc mấy con bọ trên người chúng sẽ khiến bệnh tình của bé trở nặng, nên bé mới tâm sự với búp bê như thú cưng mà thôi.

Có một lần ba mẹ Popo hỏi về chuyện bé có nhìn thấy ai lạ nữa không, bé nói rằng bé không thấy ai lạ hết.

Những năm tháng tuổi thơ của Popo chỉ xoay quanh bệnh viện, nhà, đôi lúc ba mẹ sẽ dắt bé đi đây đó, bé không đến trường, sẽ có gia sư đến nhà dạy cho bé. Thỉnh thoảng có các bạn nhỏ là con của bạn bè ba mẹ đến chơi, bé sẽ chơi cùng các bạn.

Nhưng dần dần, bé cũng không muốn chơi cùng các bạn nữa, các bạn ấy nói rằng bé là con trai mà lại chơi búp bê, chỉ có con gái mới chơi búp bê thôi.

Popo rất buồn, Popo rất thích búp bê xinh đẹp, bé sẽ không bỏ rơi búp bê đâu. Búp bê tội nghiệp bị người chủ cũ bỏ quên mất, Popo sẽ yêu thương búp bê thật nhiều.

Thấm thoắt thời gian dần trôi qua, Popo đã bước sang tuổi 15. Bé trai ngày nào giờ đã thành một thiếu niên khả ái.

Cuộc sống của cậu vẫn như trước đây, chỉ quanh quẩn giữa bệnh viện và nhà. Có đôi lúc cậu sẽ ra ngoài để mua sắm, bản thân là một thiếu gia, không có gì là cậu không có được.

Lớn lên rồi, Apo cũng biết được số kiếp của mình không thọ. Nếu trong vòng vài tháng nữa không tìm được người có mệnh số phù hợp để làm hôn phối, cậu sẽ ra đi bất cứ lúc nào ở cái tuổi 16.

Nghĩ tới viễn cảnh phải rời xa ba mẹ khi tuổi đời còn quá trẻ, cậu chưa bao giờ do dự khi muốn làm bất cứ chuyện gì, mỗi ngày đối với Apo đều là ngày cuối cùng để sống.

Có lẽ ông trời cũng không muốn cho cậu tiếp tục ở lại thế giới tươi đẹp này nên đến nay ba mẹ vẫn chưa thể thấy người cần tìm.

Cậu mỉm cười, gấp lại quyển sổ tay. 

Apo có một bí mật giữ kín từ nhỏ không nói cho ba mẹ biết.

 

Ngón tay thon dài miết lên gáy quyển sổ da màu xanh ô liu. Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính phòng, rải lên một bên gương mặt thiếu niên với hàng mi cong rũ che đi đôi mắt nâu như hồng trà, sóng sánh mật ngọt, sóng mũi thẳng tắp ngả bóng trên gò má ửng hồng, môi mềm như nhung.

Thiếu niên ngồi ở bàn làm việc bên khung cửa sổ, đẹp như một bức tranh, khiến ai nhìn thấy cũng phải thẫn thờ.

"Được rồi đừng có nhìn em nữa." Apo cất giọng phàn nàn, không thèm ngẩng đầu nhìn lấy đôi mắt đen như cà phê đang dán chặt lên người cậu.

"Đẹp thì nhìn." Một thân ảnh mờ ảo vận trên người trang phục như người ở thời cận đại bắt chéo chân ngồi ở ghế bành bên cạnh bàn làm việc của Apo đáp trả.

 

Người đàn ông này khí chất sang trọng, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như son, nước da trắng tuyết đang một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu.

Apo thở dài, lắc đầu bất lực. Đúng vậy, bí mật của cậu là người đàn ông này, là bí mật cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói ra. Người đàn ông kỳ lạ không ai khác chính là linh hồn trú ở trong con búp bê cậu mang về nhà từ hồi 5 tuổi.

Apo biết bản thân sinh ra mang Âm Mệnh, thể chất yếu ớt, sẽ thu hút các vong hồn lang bạt. Nhưng kể từ khi có búp bê bên cạnh, cậu không còn nhìn thấy những vong hồn đó nữa, cậu chỉ thấy anh.

Lần đầu tiên bắt gặp anh ta ở trong phòng mình, cậu ngây thơ nghĩ là bạn của ba, nên đã nói với anh ta ba của cậu đang ở ngoài vườn.

Người đàn ông giật mình thảng thốt, tại sao cậu bé lại có thể thấy anh, lại còn nói chuyện được với anh. Anh đã từng được truyền tay qua vô vàn chủ nhân, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy và thậm chí còn chạm được vào anh.

Người đàn ông lạ mỉm cười, lộ ra hai bên lúm đồng tiền, nói rằng anh là ở trong con búp bê cậu mang về nhà.

Cậu khi đó đã hỏi anh tên là gì, anh chợt nhận ra bản thân không nhớ tên của mình, có lẽ đã quá lâu rồi, không có ai gọi tên anh nữa.

 Ngẫm nghĩ một hồi, Popo bé nhỏ quyết định đặt cho anh một cái tên, vì anh xinh đẹp như công chúa Bạch Tuyết, nên bé đã gọi anh là Snowy.

Kể từ lúc đó, vong hồn người đàn ông ẩn trong con búp bê xinh đẹp được gọi là Snowy, anh đã ở bên cạnh cậu từ lúc Apo chỉ cao tới đùi, giờ đây bé trai kia đã trở thành thiếu niên 15 cao ngang vai anh.

Quá khứ của Snowy như thế nào, tại sao anh lại trở thành vong hồn ẩn trong con búp bê bản thân của anh cũng không nhớ rõ.

Khi bắt đầu ý thức được chính mình không còn sống nữa, anh đã ký thác linh hồn trong con búp bê này được một thời gian rồi. Anh chỉ biết mình có một tâm nguyện chưa thể thực hiện nhưng lại không tài nào nhớ ra.

Chính vì vậy, Snowy cứ lang thang vô định, truyền tay qua rất nhiều chủ nhân, đến cuối cùng là ở bên cạnh Apo.

Cậu thiếu niên ngày nào còn cô độc, từ lúc có Snowy cũng đã không còn cảm thấy buồn nữa.

 

Anh là linh hồn lâu năm, biết rất nhiều thứ, cũng đến được rất nhiều nơi, Snowy kể cho Apo nghe về những nơi anh đã đi qua, về những chủ nhân anh đã từng kề cận, thường là các cô bé cậu bé, đủ mọi quốc gia, đủ mọi sắc tộc.

Apo ánh mắt lấp lánh nghe anh kể về những cánh đồng hoa tulip bạt ngàn cùng với cối xoay gió khổng lồ, những thác nước cao hùng vĩ đổ xuống tung bọt lên trắng xoá, những bãi biển lạ lùng với làn nước phát sáng lung linh kỳ ảo như bụi tiên, những ngày mùa đông tuyết rơi trắng trời hay mùa thu lá phong đỏ rơi xuống rợp cả nền đất.

Những nơi Snowy đã đi qua nằm ở khắp nơi trên thế giới, Apo muốn được đặt chân đến những nơi đó để tận mắt nhìn thấy nhưng sức khoẻ và thời gian của cậu không cho phép, đành chỉ có thể lên mạng du lịch online.

Apo ở trong nhà có một phòng chiếu lớn, cậu thường xuyên mở youtube, chiếu lên màn chiếu xem cảnh thiên nhiên. Snowy được cậu đặt ngồi ở kế bên, cùng cậu bình phẩm một số nơi anh đã từng được nhìn thấy.

 

Snowy biết mệnh số của Apo không thọ, cậu sẽ không qua được tuổi 17 nếu không tìm được người phối ngẫu phù hợp với mệnh số. Gần gũi bấy lâu nay, anh sớm đã ở trong lòng nảy sinh cảm giác bảo vệ, anh không muốn đứa nhỏ đáng yêu này phải dừng lại mãi mãi ở tuổi 16.

Nếu quả thật tìm được người phối ngẫu với Apo, anh vẫn sẽ ở bên cạnh âm thầm bảo vệ cho thiên thần bé nhỏ này, làm một thiên thần hộ mệnh cho một thiên thần. 

Nghe buồn cười nhỉ, Snowy cười khì khì.

"Snowy, anh cười cái gì đấy?" Apo quắc mắt nhìn sang linh hồn người đàn ông, tay khâu lại những đường chỉ cuối cùng trên bộ trang phục mới cho anh, à, là cho vật ký thác linh hồn của anh, búp bê xinh đẹp.

"Không có gì, nghĩ tới mấy chuyện buồn cười thôi." Anh sẽ không nói cho cậu biết suy nghĩ điên khùng của mình.

 

Kể từ khi mang Snowy về, sắm sửa đồ vật cho anh, dần dần Apo chợt phát hiện cậu rất thích phối đồ cho búp bê, lớn thêm một chút nữa, cậu bắt đầu học may, may những bộ trang phục cho "anh búp bê" của cậu.

Apo rất khéo tay, học chưa bao lâu đã có thể may được những bộ âu phục cầu kỳ. Biết rằng anh khi trước sống ở thời cận đại, cậu đã nghiên cứu không ít những vật phẩm và thời trang thời kỳ cận đại, may lên cho anh những bộ trang phục sang trọng quý phái.

Tóc của Snowy cũng được cậu chải chuốt gọn gàng, vén ra sau tai, lộ ra ngũ quan tinh xảo, gương mặt nhỏ gọn, góc cạnh, chân mày đậm nét uy vũ, mắt như có thần sắc bén, miệng mỉm cười cuốn hút.

Bản thể búp bê như thế nào, Snowy ở trạng thái linh hồn cũng sẽ y như vậy nhưng lại càng sinh động hơn, còn hiện cả lúm đồng tiền khi anh cười lên rạng rỡ, điều không thể thấy rõ được ở bản thể búp bê.

 Tuy may nhiều trang phục cho Snowy theo phong cách cận đại, thỉnh thoảng cậu cũng thay cho anh một số trang phục hiện đại trẻ trung.

Điển hình như ngay bây giờ, Apo vừa hoàn thành một bộ trang phục phỏng theo bộ sưu tập mới nhất của Dior cậu tham khảo dạo gần đây.

Mặc lên cho bản thể búp bê áo thun trắng ngắn tay, quần jeans dài, áo khoác jeans có túi năng động, lại mang thêm vào chân một đôi sneakers, chải lại tóc, tạo kiểu hợp xu hướng hiện tại, Apo hài lòng đặt bản thể búp bê trên bàn rồi nhìn qua Snowy ngắm nghía, bảo anh xoay một vòng để cậu xem còn cần điều chỉnh như thế nào nữa không.

Quả thật rất đẹp trai nha! 

 

Apo cười hi hi, tiến đến ôm lấy thân ảnh mờ ảo chỉ một mình cậu có thể chạm vào.

Chợt, thiếu niên khả ái thở dài. "Ước gì em có thể sống mãi với anh." Apo vùi đầu vào ngực của Snowy, giọng nói bỗng dưng nghèn nghẹt.

"Sao thế?" Anh nhẹ giọng hỏi, cúi xuống nhìn cái đầu tròn ở trong ngực, cái ôm ấm áp càng siết chặt, một tay vươn tới nâng lấy cằm Apo kéo lên nhìn mình. Trong ánh mắt thiếu niên lấp lánh lệ nóng đang chực chờ tuôn trào.

Kể từ giai đoạn có những cảm xúc chớm nở của tuổi dậy thì, Apo đã bắt đầu cảm thấy con tim mình rung động mỗi lần ở bên cạnh Snowy.

Cảm xúc của cậu dành cho anh đã không còn ngây thơ đơn giản như một đứa trẻ đối với một người anh lớn nữa.

 

Apo là đứa nhỏ thông minh và nhạy cảm, ngay khi hiểu được tâm ý của chính mình, cậu đã tỏ tình với anh, ở tuổi 14.

Snowy lúc đầu chỉ ngạc nhiên, anh không ngờ đứa nhỏ ngày nào bé xíu giờ đây còn biết thích người khác rồi sao. Nhưng rồi ngẫm nghĩ một chút, anh cho rằng cậu không nên đặt tình cảm ở anh.

Anh không thể cho cậu hạnh phúc trọn vẹn, anh chỉ là một vong hồn vất vưởng, mãi không thể hoàn thành được tâm nguyện, mặc dù anh còn chẳng nhớ tâm nguyện đó là gì.

Apo đã khóc rất nhiều, cậu cảm thấy bị người mình thích từ chối là cảm giác rất khó chịu, đã vậy lại còn bị từ chối bởi một con ma.

Suốt mấy ngày trời, Apo không thèm nhìn mặt Snowy nữa, anh có làm gì cậu cũng không quan tâm.

Thật hết cách, tuổi dậy thì đúng là đáng sợ. Snowy chỉ biết lắc đầu thở dài.

 

Nhưng kể từ lần tỏ tình đó, anh chợt nhận ra cảm giác anh dành cho Apo cũng bắt đầu thay đổi.

Chưa kể đến, Apo thật sự đã bắt đầu trưởng thành, cậu ngày càng xinh đẹp, cái liếc mắt kiêu kì từ đôi mắt nâu như hồng trà giận dỗi với anh khiến Snowy bần thần, lồng ngực chợt nhói, nếu còn tim chắc có lẽ anh sẽ cảm nhận được nó đang thình thịch vì cậu mà đập mất.

Thời còn sống, anh thích nhất là uống hồng trà. Uống nhầm một ánh mắt, say cả đời người, à, là đời ma, hay cho câu đi đời nhà ma.

Thật xàm xí! Đầu óc Snowy lại suy nghĩ lung tung, đúng là có tình cảm vào thì dù là người hay ma cũng liền trở nên mụ mị.

 Cuộc đời của Apo ngoại trừ được sinh ra là một cậu ấm, luôn được ba mẹ yêu thương chiều chuộng thì thân thể và tuổi thọ của cậu đã được định sẵn là mỏng manh, nếu bây giờ ngay cả yêu đương cậu cũng không thể thử, thì liệu anh có quá tàn nhẫn với thiên thần bé nhỏ này hay không?

Nếu không thể bước qua tuổi 17, cậu phải dừng lại mãi mãi ở tuổi 16, giống như anh mang trong mình tâm nguyện không thể hoàn thành, thì cậu cũng sẽ vất vưởng mãi ở chốn phàm trần như thế này không thể rời đi hay sao?

Snowy không muốn Apo như thế. Anh nếm trải niềm day dứt suốt trăm năm như vậy đã quá đủ rồi, anh không muốn Apo cũng đau khổ như anh.

Cuối cùng khi đã nghĩ thông suốt, Snowy quyết định cho cả hai một cơ hội, yêu đương thì sao chứ, cũng chỉ là ở bên cạnh nhau như trước thế thôi. Anh vẫn sẽ bảo vệ cậu cho đến khi không còn có thể ở bên cậu nữa.

 

Một năm cứ như vậy mà trôi qua, một năm này là khoảng thời gian hạnh phúc ngọt ngào nhất trong cuộc đời Apo. Snowy đồng ý trở thành người yêu của cậu, linh hồn già cỗi quả thật không chịu được tâm hồn nhiệt huyết trẻ trung của Apo.

Cả hai quấn lấy nhau không rời, dù sao thì từ trước đến nay cũng đã chẳng rời nhau rồi, chỉ là giờ đây còn thân mật hơn.

Thật ra Snowy lúc còn sống cũng đã từng trải qua một mối tình, anh không thể nhớ, chỉ biết rằng nó rất đau đớn.

Giờ khắc này, đứng ở nơi đây, ôm trong lòng người yêu bé nhỏ của hiện tại, Snowy cảm nhận được tư vị của hạnh phúc đã rất lâu rồi anh không còn cảm thấy.

 

Apo đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn anh, một giọt nước mắt không thể giữ lại được nữa, rơi xuống, cậu sụt sùi một chút hít vào cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, giọng nói nhỏ xíu tội nghiệp, “Lỡ như... lỡ như em không tìm thấy người phối ngẫu, em sẽ chết đi, và bỏ mặc một mình anh ở lại, em không cam tâm.”

Snowy vẫn giữ ngón trỏ nâng lên cằm Apo, ngón cái tiện thể quẹt đi giọt lệ như sương vừa rơi xuống của cậu, mỉm cười, “Nhưng nếu em tìm được người phối ngẫu, cùng người đó thành hôn, sống cả đời bên nhau, rồi khi đó nếu em vẫn còn yêu anh, biến anh thành người tình trong bóng tối của em, theo đúng nghĩa đen, thì đến lúc Apo già, cũng sẽ chết đi để lại anh một mình không phải sao?”

Ừ nhỉ, nghe anh nói như thế, cậu bất giác lại cảm thấy xót xa, dẫu có như thế nào, cậu và anh cũng đã định sẵn không bao giờ có thể trọn vẹn ở bên nhau.

Nhưng Apo vẫn là không đành lòng. Snowy là tất cả đối với cậu, Apo không muốn anh sẽ lại tiếp tục cô đơn lang bạt trong cõi đời này.

Nghĩ đến đây, mũi lại cay cay, môi mềm như nhung rấm rứt cắn lại run run, khoé mắt lại trào ra từng hàng lệ nóng, "Không muốn xa anh không muốn bỏ lại Snowy!", Apo khóc lớn.

"Ôi sao lại khóc to hơn rồi, bé ngoan không khóc nào, anh vẫn ở đây mà. Ôi thôi, ngoan anh thương.", anh nhẹ giọng an ủi, chuyện dỗ dành đứa nhỏ này anh làm từ lúc nó còn bé tí, đã quá quen thuộc rồi.

Thở dài, Snowy ôm cơ thể gầy yếu của Apo, vuốt ve tóc mềm. 

Dẫu biết con đường này chỉ đổi lại bi thương nhưng vẫn cứ đâm đầu vào, dù là người hay ma, âu cũng đều phải khổ vì một chữ tình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp